Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 223

Tống Hân Nghiên trò chuyện với nhân viên vài câu, sau đó bảo bọn họ nhanh chóng quay lại làm việc, cô và Liễu Hoài Thu cùng trở về văn phòng.

Đồ đạc của Tống Quốc Dũng và Tống Mỹ Như đều đã bị dọn sạch bách.

Tống Hân Nghiên lấy ảnh chụp chung của mình và ông nội ra, đặt ngay ngắn lên bàn làm việc.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tươi cười hiền lành của ông cụ.

Ông nội, cháu về rồi đây.

Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm ông thất vọng!

Liễu Hoài Thu ôm một chồng văn kiện tiến vào: “Giám đốc Tống… À không, giờ chúng tôi nên gọi cô là tổng giám đốc Tống mới phải. Tổng giám đốc Tống, chỗ này là tài liệu kinh doanh của công ty trong mấy tháng gần nhất, tôi mang hết tới cho cô đây.”

“Đặt lên bàn đi.”

Tống Hân Nghiên lão luyện ra lệnh: “Sau này chỉ cần là công ty có sản phẩm mới đưa xuống xưởng sản xuất đều phải nhớ báo cho tôi đầu tiên, tôi muốn đích thân trông chừng toàn bộ quá trình.”

Liễu Hoài Thu kinh ngạc: “Toàn bộ ư?”

“Phải, toàn bộ!”

Lúc này cô đã không thể tin tưởng bất cứ ai, chuyện quan trọng nhất định cần tự thân xử lý mới được.

Bên kia.

Tưởng Tử Hàn mới vừa từ phòng phẫu thuật quay về văn phòng, Cố Vũ Tùng đã chạy tới.

“Anh Hàn, bên trại tạm giam báo tin, đã xác nhận Tống Mỹ Như mắc bệnh tâm thần, hơn nữa nghe nói còn rất nghiêm trọng, đạt đến mức miễn hình phạt…”

Loại chuyện này đúng là không có cách nào.

Nếu là giấy chẩn đoán bệnh giả thì còn xoay chuyển được, chứ đây là thật mới thành vấn đề.

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nhếch môi: “Tiếp tục theo dõi sát sao, nếu pháp luật không cách nào trị được cô ta thì cứ lấy gậy ông đập lưng ông là được.”

Chậc, anh Hàn nghiêm túc thật rồi.

Cố Vũ Tùng cười tà tứ: “Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào mà.”

Cửa văn phòng bị người ta gõ vang, Chúc Minh Đức tiến vào.

“Sếp, bà chủ tới rồi.”

“Chị dâu đến cậu không để cho chị dâu vào đi, còn dài dòng văn tự cái gì thế?” Cố Vũ Tùng nhíu mày.

Chẳng có ánh mắt gì cả.

Không biết giờ chị dâu là hoa trong tim của anh Hàn à?

Chúc Minh Đức không nhúc nhích: “… Là bà chủ Mộ.”

“Bà chủ M… Khụ!” Cố Vũ Tùng suýt thì bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.

Anh ta nhanh chóng đánh mắt quan sát Tưởng Tử Hàn.

Bà chủ Mộ, Mộ Kiều Dung, là mẹ của anh Hàn đấy.

Bởi không phải vợ cả nên không ai dám gọi bà là bà chủ Tưởng, chỉ gọi là bà chủ Mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK