Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 267

Trương Bội Linh buông lời tàn nhẫn, đắc ý đứng dậy rời đi.

Khoảnh khắc cô ta xoay người, nét mặt đâu còn dư lại chút buồn bực nào, chỉ có vẻ bỡn cợt thoáng qua mà thôi.

Hừ!

Còn muốn đấu với cô ta à? Cũng không nhìn xem bản thân có năng lực đấy hay không!

Buổi tối tại Mịch Viên.

Trong phòng làm việc.

Tống Hân Nghiên ngồi trước bàn học, thẫn thờ nhìn hai bản luận văn trên bàn.

Tưởng Tử Hàn đẩy cửa đi vào, rút một phần lật xem, cười nhạo: “Chút chuyện như thế cũng đáng cho em mặt cau mày có cả ngày à?”

“Không phải, em đang nghĩ chuyện khác.”

Tống Hân Nghiên thuật lại chuyện Tống Dương Minh giúp mình tra được tin tức và suy đoán của anh ấy, áy náy nói: “Thông qua chuyện lần này, em mới nhận ra trước kia mình không quan tâm tới anh trai gì cả. Ngay cả anh ấy đang làm gì cũng không biết.”

Mặt mày Tưởng Tử Hàn lập tức lạnh băng.

“Bộp!”

Tập luận văn bị anh ném trở lại bàn.

Tống Hân Nghiên khó hiểu liếc nhìn anh, bất mãn hỏi: “Anh không nghĩ cách giúp em thì thôi, còn nổi cáu gì đấy?”

“Anh trai em vạn năng thế thì tìm anh ta đi.”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói xong liền xoay người bước đi.

Tống Hân Nghiên sửng sốt, sau đấy bỗng nhiên mỉm cười.

Cô vội vòng khỏi bàn làm việc, túm người lại: “Tưởng Tử Hàn, anh ghen đấy à?”

Mặt mày Tưởng Tử Hàn xám ngoét: “Trông anh giống bị bệnh, không đâu đi ghen tuông với anh em nhà em à?”

Đôi mắt trong vắt của Tống Hân Nghiên cười cong thành hình trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền trên gương mặt nhỏ nhắn sâu hoắm, chói mắt vô cùng: “Em thấy anh giống có bệnh mà… ưm!”

Tưởng Tử Hàn giận bừng bừng kìm lấy eo cô, kéo cô vào lòng rồi mãnh liệt hôn xuống, chặn lại toàn bộ những lời mình không thích nghe.

Nụ hôn của anh vừa bá đạo vừa dữ dội, hoàn toàn không cho người ta thời gian thở dốc.

Đầu óc Tống Hân Nghiên trống rỗng, hai chân mềm nhũn không đứng nổi, chỉ có thể thuận theo bản năng túm chặt lớp áo trước ngực anh, mặt mày đỏ ửng dựa sát vào lòng anh…

Đôi mắt to trong mơ màng của cô gái nhỏ chứa đựng ánh nước loang loáng mà chính cô cũng không biết, vừa phong tình lại quyến rũ.

Tưởng Tử Hàn cảm thấy máu khắp toàn thân đều rần rật chạy về phía bụng dưới.

Ánh mắt anh tối sầm, hô hấp trở nên dồn dập, cắn mạnh một cái lên môi cô để trừng phạt trước khi mình không thể khống chế được nữa, sau đó mới chịu buông tha cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK