Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 194

Ý cười trên mặt Tống Hân Nghiên biến mất: “Tôi bị bắt cóc một năm.”

Hàng mày rậm của Tưởng Tử Hàn nhíu lại, kinh ngạc nghiêng đầu: “Một năm? Trốn được à?”

“Không phải.” Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Bọn họ thả tôi ra. Sau khi tự do tôi bị ám ảnh với nơi đó nên về nước.”

“Bắt cóc cô một năm xong thả cô ra?” Tưởng Tử Hàn có chút đăm chiêu: “Bọn cướp đó chắc là bọn nhân từ nhất rồi.”

Anh nhớ tới lời bác sĩ tâm lý nói lúc trước.

Cô từng mất trí nhớ, chẳng lẽ có liên quan tới chuyện này?

Tống Hân Nghiên yên lặng vài giây: “Tôi cũng không biết sao bọn họ lại thả tôi đi. Chắc là do tôi từng sinh…”

Cô đang chuẩn bị nói cho anh biết chuyện cô từng sinh một đứa bé thì nửa người dưới đột nhiên nóng lên, có gì đó nóng nóng tràn ra.

Thôi toang rồi!

Sắc mặt Tống Hân Nghiên đột nhiên cứng đờ, giọng nói líu lo cũng im bặt.

“Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?” Tưởng Tử Hàn từ phòng bếp nhỏ bước ra.

Sắc mặt Tống Hân Nghiên lúc xanh lúc trắng, xấu hổ lúng túng, túm chăn không dám động đậy, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Không có gì, dâu… dâu rụng rồi.”

“Dâu rụng?”

Tống Hân Nghiên hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, cắn răng nói: “Kinh nguyệt!”

Tưởng Tử Hàn: “…”

Mặt người đàn ông đen như nhọ nồi.

Tống Hân Nghiên xấu hổ cầm điện thoại lên: “Để tôi gọi cho Khương Thu Mộc, nói cô ấy đem cái đó tới đây. Hay là… để tôi xem xem có mua trên mạng được không.”

Tưởng Tử Hàn bình tĩnh lại, bước tới giật điện thoại ra, lạnh lùng nói: “Dùng tạm giấy vệ sinh đi đã, chờ một chút.”

Chuyện này làm sao mà chờ được!

Tống Hân Nghiên chưa kịp mở miệng, người đàn ông đã mặt mũi hằm hằm đi ra ngoài.

Cô không còn cách nào khác, đành xách bình truyền nước vào WC lấy giấy vệ sinh dùng tạm.

Vừa bước ra từ WC, Tưởng Tử Hàn đã quay lại.

Mặt anh sa sầm, ấn vào ngực cô một bọc đen lớn.

Tống Hân Nghiên mở ra, không ngờ lại là băng vệ sinh.

Cô vui ra mặt: “Cảm ơn anh yêu nhé.”

Sau đấy lại vội vã phi vào toilet.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn càng lạnh hơn: “Có đàn ông mua băng vệ sinh cho đắc ý như vậy à?”

Thay băng vệ sinh xong, Tống Hân Nghiên bỗng thấy khoan khoái, vội vàng giải thích: “Không phải. Tôi vui vì biết anh là một người ngay thẳng, không thừa dịp tôi bị bệnh mà thừa nước đục thả câu, cũng không lợi dụng lúc tôi say mà cưỡng ép tôi.”

Khóe miệng Tưởng Tử Hàn hơi run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK