Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 576

Sắc mặt Dạ Vũ Đình không vui nói: “Em ăn với mẹ đi, anh đưa Hân Nghiên ra ngoài đi dạo.”

Nói xong liền kéo Tống Hân Nghiên ra khỏi cửa.

Nét mặt dè dặt của Dạ Như Tuyết tức thì biến mất, lười nhác về phòng ăn.

Lâm Tịnh Thi vừa nhìn thấy đằng sau cô ta không có ai, tức đỏ mắt: “Nhất định là chủ ý của con đàn bà xấu xa Tống Hân Nghiên kia! Mới ngày đầu tiên mà đã ly gián nhà họ Dạ ta cả nhà không yên ổn, mẹ con bất hòa rồi…”

Dạ Như Tuyết ngồi xuống chỗ ngồi của mình, cầm đũa lên vừa ăn vừa nói: “Mặc dù Tống Hân Nghiên tới từ phố nhỏ nhưng cũng là người đứng đầu chỗ đó đấy. Cô ta là con nuôi nhà họ Tống, cả nhà họ Tống còn không ai đấu lại được. Tính khí thẳng thắn này của mẹ làm sao đấu được lại?”

Liếc nhìn mẹ mình, cô ta tiếp tục nói: “Đối với anh ba của con, khoảng thời gian này Tống Hân Nghiên túc trực bên cạnh anh ấy chính là chuyện cảm động trời đất lớn hơn tất cả mọi thứ. Cho dù mẹ muốn nhằm vào cô ta thì cũng không thể làm quá lộ liễu được, ít nhất cũng không thể nói trước mặt anh ba của con. Nếu không, anh ba của con sẽ chỉ càng thương cô ta thôi, trộm không được con gà còn mất nắm gạo… Mẹ, mẹ nên xem phim cung đấu nhiều hơn đi.”

Lâm Tịnh Thi nén lại sự tức giận, trầm ngâm: “Nghe cũng có lý đấy… Quả là con gái của mẹ, quá thông minh.”

Dạ Vũ Đình đưa Tống Hân Nghiên đến nhà hàng riêng chuyên về những món đặc sản.

Nhà hàng không lớn nhưng nhìn rất trang nhã.

Mãi cho đến khi xuống xe, họ mới tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với nhau.

Tống Hân Nghiên thì thào nói: “Thật ra lúc nãy anh không nên gây gổ với mẹ anh vì tôi đâu. Sau này mọi người phải sống lâu dài với nhau, cãi nhau căng thẳng thế này cũng không giải quyết được vấn đề, mà mọi người đều khó xử. Kín không bằng thưa, nếu như anh tin tôi, sau này mối quan hệ giữa tôi và gia đình anh cứ để tự tôi xử lý, anh không cần phải xen vào đâu.”

Mặt Dạ Vũ Đình hiện vẻ đau lòng: “Em không hiểu con người mẹ anh đâu, nhiều khi nói chuyện cứ như cầm dao chém vậy, nhát nào cũng khiến người khác bị thương…”

“Tôi biết điều gì nên nghe điều gì không nên nghe.” Tống Hân Nghiên nghiêm túc nói: “Anh là con trai của bà ấy, bà ấy thương anh là điều đương nhiên. Tôi khiến anh bị thương, bà ấy có thành kiến với tôi cũng là chuyện bình thường. Anh bị kẹt ở giữa chúng tôi nên rất khó xử, tốt hơn hết là buông tay mặc kệ đi.”

“Ai bảo anh khó xử?”

Dạ Vũ Đình quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em và mẹ anh, cho dù ai đúng ai sai, anh sẽ không thiên vị. Không… cho dù có thiên vị, anh cũng sẽ thiên vị em.”

Anh ta xoay người, nắm lấy tay Tống Hân Nghiên đặt trong bàn tay mình: “Một mình em tới nhà anh, nếu như anh không bảo vệ em, anh có còn là đàn ông nữa không?”

Nơi bị nắm lấy như có bàn là là qua, cơ thể Tống Hân Nghiên cứng đờ, phải cố gắng nhịn lại mới không vung tay hất đi ngay lập tức.

“Này, khách hiếm đấy, cậu ba Dạ lâu lắm rồi không tới cửa tiệm của tôi.”

Một người phụ nữ trang điểm đậm mặc sườn xám ngắn xẻ tà cao đi từ trong nhà hàng ra.

Cô ta liếc nhìn Tống Hân Nghiên đang bị Dạ Vũ Đình nắm lấy tay, cười nói lời trêu đùa rất thân thiết: “Cô gái xinh đẹp này là bạn gái của anh à? Chậc chậc, chả mấy khi, cuối cùng cũng có một người phụ nữ có thể kéo anh xuống trần gian rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK