Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 186

Cô gái nhỏ đang truyền dịch, nửa bên mặt dán băng gạc, nửa còn lại tái nhợt, nằm trên giường bệnh như một con búp bê không có sức sống.

Lửa giận vừa nén xuống lại dâng lên lần nữa, khiến đôi mắt anh đỏ ngầu.

Hai tay Tưởng Tử Hàn siết chặt lại, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi mắng: “Làm mình trở nên chật vật hết lần này đến lần khác, đúng là hết thuốc chữa. Không biết tránh xa tiểu nhân à?”

Cô gái nhỏ ở trên giường không hề hay biết, chỉ bất an nhíu hàng mày thanh tú lại.

“Đừng… Đừng… Cứu với… Cứu tôi với…”

Cô đang nói mớ, hai tay vùng vẫy loạn xạ giữa không trung, bình truyền dịch bị cô hất lắc lư nghiêng ngả.

Mơ thấy ác mộng à?

Tưởng Tử Hàn cau mày, lập tức bước tới, nắm lấy đôi tay cô trong lòng bàn tay: “Đừng sợ, không sao đâu. Có tôi ở đây rồi.”

Không biết là do giọng nói an ủi của người đàn ông có tác dụng, hay là nhiệt độ ấm áp nơi lòng bàn tay anh mang lại cảm giác an toàn cho Tống Hân Nghiên mà cô đã dần bình tĩnh lại.

Hai tay Tống Hân Nghiên đã không còn múa may loạn xạ.

Cô bắt đầu khóc thút thít.

Nước mắt trong suốt, lóng lánh như những hạt châu, từng giọt lăn dài ngày càng nhiều nơi khóe mắt…

Trong lòng Tưởng Tử Hàn đã giăng đầy sự tàn độc, giờ lại chợt dâng lên chút cảm xúc rối bời khác.

Anh lấy tay lau nước mắt cho cô, giọng nói bất giác trở lên dịu dàng: “Được rồi, cô đã được cứu, bây giờ an toàn rồi, không ai có thể làm tổn thương cô cả.”

Tống Hân Nghiên túm lấy tay của Tưởng Tử Hàn, vừa hoảng sợ lại vừa bất lực hỏi: “Tại sao lại vứt bỏ con… Rõ ràng lúc nhỏ hai người đối xử với con rất tốt… Lẽ nào con thật sự không phải là con ruột của hai người ư? Nhưng con không làm mọi người mất mặt mà. Ba… mẹ… tại sao… tại sao?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Không tại sao cả, có một số chuyện xảy ra vốn dĩ chẳng cần lý do.

Tưởng Tử Hàn nghe cô khóc mà lồng ngực bức bối, bất đắc dĩ dịu giọng an ủi: “Có gì mà phải khóc? Không có họ thì cô vẫn còn có tôi. Sau này tôi bảo vệ cô, nhất định sẽ không để cô bị người khác làm tổn thương nữa, được chưa?”

Anh lau nước mắt lấm tấm trên mặt cô, ngập ngừng một lát rồi cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Có lẽ cảm nhận được sự khác thường bên trên, cô gái vô thức liếm môi, kéo áo anh dần chìm vào giấc ngủ…

Khương Thu Mộc đứng ngoài cửa thấy hơi xấu hổ.

Tưởng Tử Hàn đang nhân lúc cháy nhà hôi của, sàm sỡ bạn mình à?

Nhưng hấp dẫn thật đấy!

Khương Thu Mộc kích động lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh này.

Cố Vũ Tùng tới, nhìn thấy ngay cảnh ấy.

Anh ta vươn tay túm cổ áo cô ấy kéo ra khỏi phòng bệnh.

Hai người đứng ở hành lang trừng mắt nhìn nhau.

Cố Vũ Tùng chỉ vào điện thoại của cô ấy: “Vừa chụp cái gì đấy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK