Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 199

Sắc mặt Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh cứng đờ, vừa định nói thì cửa phòng đã bị người khác đẩy ra, một giọng nói thờ ơ vang lên.

“Không phải.”

Ba người trong phòng bệnh đồng thời quay đầu lại.

Tưởng Tử Hàn đi tới chỗ Tống Hân Nghiên: “Em với bọn họ không có quan hệ huyết thống.”

Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh lập tức cuống cuồng: “Hân Nghiên, con đừng nghe nó nói bậy bạ!”

“Nói bậy bạ với mấy người? Hừ, tôi không có hứng thú.”

Tưởng Tử Hàn cười khẩy, đưa tài liệu trong tay cho Tống Hân Nghiên.

Cô liếc nhìn anh rồi lại nhìn Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh, nhận lấy.

Là kết quả giám định huyết thống.

Của cô với Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh.

Kết luận: Trái với quy luật di truyền, không phải ruột thịt.

Tống Hân Nghiên sửng sốt.

Tưởng Tử Hàn ngạo nghễ nhìn vợ chồng Tống Quốc Dũng: “Tôi cũng coi như từng gặp không ít người, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người đối xử với con gái ruột như hai người. Mới đầu cũng chỉ nghi ngờ thôi nên tự mình kêu người làm xét nghiệm này.”

Bàn tay đang cầm giấy giám định của Tống Hân Nghiên run rẩy.

Mặt Đường Ngọc Linh trắng như tờ giấy, vội vàng nói: “Hân Nghiên, con đừng nghe nó nói bậy, giấy giám định đó là giả đấy. Nó muốn chia rẽ con với ba mẹ thôi.”

Tống Quốc Dũng lớn tiếng trách móc: “Câu xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi! Tôi phải kiện cậu!”

“Tùy ông.”

Trong đầu Tống Hân Nghiên phút chốc nhẹ tênh.

Kết quả này làm cô thở phào nhẹ nhõm, cũng làm cho cô tỉnh táo suy nghĩ lại.

Rất nhiều chuyện trước kia không hiểu, lúc này chớp mắt đã hiểu ra.

“Ba mẹ ruột của tôi là ai?” Cô cụp mắt xuống, ấm ách hỏi.

Biết giấu không được nữa, hai vợ chồng liếc nhau, đáy mắt đầy vẻ toan tính.

“Mày tha cho Mỹ Như thì tao sẽ nói cho mày biết.”

Đường Ngọc Linh lập tức ra điều kiện, hơn nữa còn uy hiếp cô: “Nếu không, cả đời này mày đừng hòng biết bọn họ là ai ở đâu!”

Trong mắt Tưởng Tử Hàn xẹt qua ý lạnh.

Anh đánh mắt nhìn về phía cửa.

Chúc Minh Đức lập tức đưa vệ sĩ vào phòng, kẹp chặt người Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh lại không chút do dự.

“Các người muốn làm gì?” Tống Quốc Dũng hoảng hốt hét lớn.

“Á!” Đường Ngọc Linh vừa hét vừa giãy: “Buông ra, mau buông tay ra cho tôi! Buông tay!”

Giọng nói chói tai làm Tưởng Tử Hàn nhíu mày.

Chúc Minh Đức vội vã cho người nhét khăn vào miệng bà ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK