Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 227

Tưởng Tử Hàn hỏi ngược lại mẹ mình, gương mặt điển trai vừa lạnh lùng đến bức người: “Con nhớ con đã từng nói, xin mẹ đừng xen vào chuyện riêng của con!”

Mộ Kiều Dung nghiêm nghị nói: “Mẹ không xen vào? Lẽ nào con muốn mẹ trơ mắt nhìn đám anh em như sói như hổ của con đuổi con ra khỏi nhà ư?”

Có lẽ ý thức được bản thân đã hơi thất thố, bà ấy dịu giọng lại: “Nếu con thật sự thích người phụ nữ này, vậy bao nuôi ở bên ngoài cũng được.”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn cực kì lạnh lẽo, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt sâu thẳm: “Mẹ muốn cô ấy cũng giống như mẹ sao?”

Bị con trai vạch trần điểm yếu trước mặt mọi người, Mộ Kiều Dung thẹn quá hóa giận: “Tưởng Tử Hàn!”

“Con nhắc lại một lần nữa, đừng xen vào chuyện tình cảm của con. Hai chúng ta sống cuộc sống như vậy là đủ rồi, con sẽ không bao giờ để con của mình giẫm vào vết xe đổ đấy đâu.”

Mộ Kiều Dung tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, vành mắt lập tức đỏ hoe:

“Con đang trách mẹ ư? Trách mẹ không cho con một xuất thân tốt?”

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại: “Không phải.”

“Phải!”

Không khí giữa hai người như đông cứng lại.

Mộ Kiều Dung rưng rưng nước mắt: “Mẹ biết con oán giận mẹ, trách mẹ… Đó cũng là lý do tại sao mẹ muốn thay đổi tình trạng hiện tại. Tử Hàn à, không phải mẹ muốn ép con, mẹ chỉ sợ mình không chờ được tới ngày đó thôi.”

Bà ấy lấy ra một bản hồ sơ bệnh án rồi đẩy tới trước mặt Tưởng Tử Hàn.

“Thấy không? Bệnh trầm cảm! Tử Hàn, mẹ sắp chịu hết nổi rồi. Nhiều năm như vậy, đêm nào mẹ cũng mất ngủ, lo bọn họ sẽ ra tay với con, sợ con bị ba con ghét bỏ, tương lai sẽ không được sống yên ổn ở nhà họ Tưởng… Con trai của mẹ xuất sắc như vậy, sao có thể bị người khác đạp xuống bùn được chứ?”

Nước mắt bà ấy lăn dài, nói: “Mẹ sợ một ngày nào đó khả năng chịu đựng của mình sẽ sụp đổ, đột nhiên phát bệnh rồi nhảy lầu hay uống thuốc gì đó. Cuối cùng để lại một mình con đơn độc đấu tranh, lúc đó phải làm sao đây…”

Tưởng Tử Hàn cứ như đã biết tất cả từ lâu.

Ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu lại, mất kiên nhẫn nói: “Chưa nói tới chuyện này có thật hay không, bệnh trầm cảm cũng chẳng phải bệnh nan y. Chỉ cần mẹ mở lòng, uống thuốc tử tế là có thể kiểm soát được thôi.”

“Được, cho dù không nhắc tới chuyện này, vậy Sở Thu Khánh thì sao đây?”

Tưởng Tử Hàn chợt nhíu mày.

Mộ Kiều Dung vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của con trai, thấy anh dao động thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Con bé sắp quay về rồi. Lúc trước con bé vì con mà từ bỏ chuyên ngành múa yêu thích của mình để chuyển sang học y. Sau đó, để xứng với con hơn nên nó mới đi du học đào tạo chuyên sâu. Bây giờ nó đã thành công trở thành tiến sĩ y học rất ưu tú. Bất kể là nghề nghiệp hay bối cảnh gia đình, con bé đều xứng với con.”

Bà ấy dừng lại một chút rồi nghiêm túc khuyên nhủ: “Không phải mẹ ghét cô gái mà con thích, chỉ là cô gái đó thật sự không phù hợp với gia đình như chúng ta. Nhà họ Tưởng là một xoáy nước lớn, Tống Hân Nghiên quá nhỏ bé, nếu cuốn vào, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thôi là sẽ rơi vào kết quả tan xương nát thịt. Nếu con thật sự thích nó thì nên để nó được tự do. Tử Hàn, đồng ý với mẹ, thử chung đụng với Sở Thu Khánh xem thế nào? Rồi con sẽ phát hiện con bé là một người phụ nữ vô cùng ưu tú, là người thích hợp nhất để làm vợ của con.”

Tưởng Tử Hàn mím chặt môi, đôi mắt u ám như bóng đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK