Mục lục
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 208

Tống Dương Minh âu yếm xoa đầu em gái: “Lần này anh xin nghỉ phép dài hạn, chờ xử lý xong tang sự cho ông nội, anh sẽ đi đòi lại công bằng cho em.”

Nói đến âm cuối, anh ấy gằn giọng xuống.

Tống Hân Nghiên sửng sốt, vội vã lắc đầu: “Không cần, không cần đâu. Em đã tự đòi lại rồi. Sau lễ tang ông, anh phải lập tức quay về đơn vị ngay. Chuyện trong nhà không cần anh phải nhọc lòng, em sẽ xử lý ổn thỏa.”

Không có ông nội ngăn cản, nhà họ Tống là một cái chảo nhuộm cỡ lớn.

Anh trai là dòng nước thanh khiết cuối cùng của nhà họ Tống, cô không thể để anh bị liên lụy vào.

Tống Dương Minh nhíu mày, ánh mắt kiên quyết đầy sự thất vọng: “Sau này em phải tránh xa Tống Mỹ Như ra. Mất cân bằng tâm lý đã khiến nó hoàn toàn đánh mất bản thân. Là anh không bảo vệ được cho em, để em chịu khổ.”

Anh ấy đau lòng hôn lên trán em gái, trịnh trọng hứa: “Sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em, tuyệt đối không để những chuyện như thế xảy ra nữa.”

Tại một góc trong sảnh.

Tưởng Tử Hàn nhìn người đàn ông trong bộ quân phục đang ôm lấy Tống Hân Nghiên, đáy mắt anh dần bao phủ ý thù địch.

Anh bước nhanh đến chỗ đôi nam nữ đang ôm nhau đó.

Cố Vũ Tùng khẽ chửi thề một câu, vội chạy theo kéo anh lại góc khuất: “Anh Hàn, đây là sảnh nhà tang lễ. Nhiều người như vậy, anh định làm gì thế!”

Tưởng Tử Hàn đanh mặt lại, cả người toát ra lửa giận khiến người ta sợ hãi: “Cậu nói xem tôi muốn làm gì!”

Ánh mắt anh như muốn khoét sâu vào hai người đang ôm nhau.

Cố Vũ Tùng vội đè thấp giọng giải thích: “Đó là anh trai của chị dâu, anh trai ruột đấy, cháu thứ hai của nhà họ Tống, là một sĩ quan cấp cao khó khăn lắm mới về được một lần. Bọn họ là anh em, chị dâu vừa mới mất ông nội, nhìn thấy anh trai mình thì đau lòng là điều khó mà tránh khỏi thôi.”

“Đừng quên bọn họ không cùng huyết thống!”

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng sự tức giận trên người Tưởng Tử Hàn rõ ràng đã lắng xuống được chút ít.

Cố Vũ Tùng thở phào nhẹ nhõm.

Tính chiếm hữu chết tiệt này của anh Hàn, đúng là…

Anh ta gượng gạo thuận theo sự tức giận của Tưởng Tử Hàn: “Việc này chúng ta cũng chỉ mới biết thôi. Anh hai của chị dâu ở quân đội, tin tức không được nhanh nhạy, bây giờ vẫn còn chưa biết bọn họ không phải anh em ruột. Anh ta vẫn xem chị dâu là em gái ruột, bình thường cũng không ở nhà, tuyệt đối an toàn. Sẽ không làm gì bậy đâu, anh cứ yên tâm.”

Phía bên kia.

Hoắc Tấn Trung cúi đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy được bóng dáng của Tống Hân Nghiên trong sảnh lớn.

Anh ta vui mừng chạy vội sang: “Anh hai đã về rồi, Hân Nghiên…”

Cánh tay dài vững chắc của Tống Dương Minh bao bọc lấy Tống Hân Nghiên, kéo cô ra phía sau mình: “Nếu cậu Hoắc đã đính hôn với Tống Mỹ Như rồi thì hãy tránh xa Hân Nghiên ra một chút đi.  Em gái của Tống Dương Minh tôi không phải là trò tiêu khiển cho người khác. Nếu anh đã có lòng, chẳng bằng suy nghĩ xem làm sao để cứu vợ sắp cưới của anh đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK