CHƯƠNG 104: KHÔNG THỂ Ở CÙNG MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÃ LY HÔN
Lục Hi biết rõ Đoàn Trí Thiên nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, vận dụng một tia khí lực cuối cùng của mình để xếp đặt anh và Thẩm Dĩnh, sớm đã chuẩn bị kỹ càng, làm cho Nghiêm luật sư trong khoảng thời gian này tiến hành tập hợp tất cả tư liệu về Đoàn Trí Thiên.
Trong phòng họp, Nghiêm luật sư đưa văn kiện cho anh: "Tổng giám đốc Lục, những tài liệu này cũng đủ làm cho Đoàn Trí Thiên trả giá thật lớn."
Lục Hi nhận lấy từng cái xem qua, quả thực như Nghiêm Chung Vỹ nói, mỗi một kiểu cộng lại đã đủ để Đoàn Trí Thiên chết, nguyên nhân anh chậm chạp không có động thủ cũng vì như thế.
Cho tới bây giờ anh muốn cũng không phải từng chút từng chút tuyên Đoàn Trí Thiên án tử, mà là muốn anh ta mất đi tất cả cùng một lúc.
Làm cho anh ta từ đám mây ngã xuống vực sâu, không đứng dậy được.
Đặc biệt nghĩ đến hành vi của anh ta đối với Thẩm Dĩnh, ngay cả một chút suy nghĩ nhân từ nương tay cũng không có.
"Chuẩn bị một chút, ra tòa."
Nghiêm Chung Vỹ nhẹ nhàng thở ra, vụ án này trong tay lâu như vậy, vẫn luôn là một khối đá lớn treo trong lòng của anh, lúc này rốt cục có tiến triển, anh cũng thoải mái không ít: "Vâng, Tổng giám đốc Lục."
Nhưng mà Lục Hi không nghĩ tới chính là, Đoàn Trí Thiên sẽ tiếp cận với gia đình của mình.
Nhận được điện thoại từ hai cụ lúc Lục Hi đang trên xe Thẩm Dĩnh chuẩn bị về nhà, nói được một nửa, anh đột nhiên mở cửa xuống xe, chỉ mặc một chiếc áo mỏng và đứng trong trời đông tuyết phủ.
Thẩm Dĩnh thấy đau lòng, cầm qua áo khoác ngoài của anh muốn xuống xe đưa cho anh, không ngờ tay vừa đụng phải cửa xe, khóa điều khiển trung tâm đột nhiên rơi xuống.
'Cùm cụp '
Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh xe, người nọ không thấy cô, chỉ cầm điện thoại đi hai bước ra xa.
Tay Thẩm Dĩnh nắm áo khoác ngoài thật chặt, lông mày nhíu vào giữa.
...
"Tiểu Hi ơi, cháu nói cho bà ngoại có chuyện gì xảy ra, hôm nay có người gửi cho nhà một đống ảnh chụp, bà với ông ngoại cháu nhìn rất tức giận, cũng không biết là người nào, làm một đống ảnh chụp không có mặc quần áo, người nhận ghi là tên của cháu."
Sắc mặt Lục Hi trong nháy mắt đóng băng: "Người phụ nữ trong bức ảnh trông như thế nào?"
"Tóc đen, không phải đặc biệt dài, mặt không lớn... Ai u, bà với ông ngoại cháu cũng không nhìn kỹ, thật sự là quá..." Bà cụ nói đến đây liền không có tiếp tục nói nữa, thật là khó có thể mở miệng.
Mặc dù chỉ miêu tả đơn giản một chút, Lục Hi cơ hồ có thể xác định người trên tấm ảnh nhất định là Thẩm Dĩnh không thể nghi ngờ.
Anh dùng đầu lưỡi đỉnh vách tường trong miệng một chút, nghiêng đầu, ngẩng mặt lên với một cảm xúc mãnh liệt: "Ảnh chụp giữ lại, đợi tí nữa cháu trở về lấy."
"Được." Bà cụ lo lắng: "Người này rốt cuộc là ai? Người trên tấm ảnh, cháu quen không?"
Lục Hi xuất mắt đen sâu không thấy đáy, lạnh lùng: "Chờ cháu trở về rồi hãy nói."
...
Nói chuyện điện thoại xong lên xe, Lục Hi không nói một lời, nổ máy xe một lần nữa.
Thẩm Dĩnh nhìn anh đi xuống trở về với tâm trạng chán nản rõ ràng, chân mày nhíu chặt hơn: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì." Anh trả lời rất mau, bộ dạng không muốn nói.
Thẩm Dĩnh thấy anh như thế cũng không còn hỏi nữa, mãi cho đến nhà hai người cũng không còn mở miệng nói chuyện.
Xe dừng ở cửa biệt thự mà không lái vào, khóa xe mở ra, anh giúp cô cởi dây nịt an toàn ra: "Em về trước đi, tôi còn có chút chuyện, sẽ không về muộn."
Thẩm Dĩnh nhìn anh không nhúc nhích, nhịn suốt một đường rốt cục vẫn không nhịn được: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
"Không có quan hệ gì với em." Trong lòng Lục Hi phiền muộn, không muốn để cho cô biết rõ, làm cho anh nói chuyện cũng quá kích chút ít, lời vừa ra khỏi miệng anh liền hối hận, muốn giải thích nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thẩm Dĩnh cũng không có cho anh cơ hội giải thích, động tác có chút cứng ngắc mở cửa xuống xe.
Nhìn bóng lưng cô biến mất trong bóng đêm, đáy mắt Lục Hi bừng cháy lên ngọn lửa, cơn giận cuồn cuộn trong ngực, một lát không ngừng quay đầu chạy tới nhà cũ.
Ngự cảnh viên và nhà cũ ở hai hướng ngược nhau, dù cho một đường chân ga đạp tới nhấn hết cỡ cũng mất gần một giờ.
'Két' một tiếng vang bén nhọn, xe dừng ở trong sân nhà cũ, Lục Hi xuống xe nhanh chóng vào nhà.
Đèn phòng khách bật sáng, hai cụ ngồi ở trên ghế sofa Hồng Mộc, trong tay cầm một ly trà nhỏ, thời gian quá muộn sợ chịu không được, dựa vào trà vực dậy tinh thần.
Thấy anh tiến vào, đưa cho anh một phong bì bằng da bò trên bàn trà: "Tới vội vã như vậy, cháu xem một chút..."
Lục Hi tiếp nhận, mới mở hé ra nhìn, sắc mặt biến đổi lớn, ngón tay nắm ảnh chụp không ngừng siết chặt, cho đến khi bức ảnh hoàn toàn vo thành một nắm thấy không rõ nữa.
Giận tới cực điểm, anh chợt nở nụ cười, nghĩ ra loại phương thức này đến nhục nhã anh và Thẩm Dĩnh, Đoàn Trí Thiên thật đúng là chó cùng rứt giậu không sợ chết rồi.
"Tiểu Hi ơi, bà với ông ngoại cháu nhìn ảnh chụp này cảm thấy nhìn quen mắt, cẩn thận nhớ lại đây không phải là cô bé và cháu trong tin tức gần nhất đưa ra hấp thụ ánh sáng kia à..." bà cụ nói rất uyển chuyển, giọng điệu ngập ngừng, đáy mắt không xác định tựa hồ ôm một tia kỳ vọng cuối cùng, kỳ vọng không phải cô bé kia.
Lục Hi không có biện pháp giấu diếm, cũng không biết làm sao giấu diếm, cái gì đều không nói, thái độ cam chịu.
Hai cụ nhìn nhau, đều kinh hãi: "Sẽ không phải thật là..."
Nói được một nửa, bà cụ dừng lại lời nói, sắc mặt cũng nghiêm túc xuống: "Bà và ông ngoại cháu mặc dù không coi trọng dòng dõi, không yêu cầu cháu tìm một cô gái hoàn hảo, nhưng quyết định như vậy không được, bà xem trên mạng đều nói cô ta từng có một đời chồng, làm sao cháu có thể cùng một người đã kết hôn chung sống, đây tuyệt đối không được!"
Đúng như Đoàn Trí Thiên đoán trước, tư tưởng người già rất bảo thủ, tuyệt đối không chấp nhận đứa cháu ngoại tuyệt vời của mình với một người phụ nữ bất kham, đầy lịch sử đen ở cùng một chỗ.
Huống hồ ảnh chụp này cũng quá...
"Ảnh chụp là giả, không phải như các người tưởng tượng, cô ấy là một người phụ nữ rất tốt." Ngoại trừ những lời này, Lục Hi không biết mình còn có thể nói cái gì.
Nghe được anh còn đang giải thích, tâm tình bà cụ cũng kích động lên: "Cho dù ảnh chụp là giả, cô kia cũng đã kết hôn, bà và ông ngoại cháu tuyệt đối không cho phép các người chung sống!"
Môi mỏng của Lục Hi khẽ mím môi, vừa mở miệng nói: "Chúng cháu đã ở chung với nhau."
"Cháu!" Bà cụ vỗ cái bàn một cái: "Vậy thì tách ra, bây giờ còn chưa kết hôn, hết thảy còn kịp, tóm lại là bà và ông ngoại cháu tuyệt đối không đồng ý!"
Nói xong, không biết có phải là quá dùng sức rống hay không, húng hắn ho khan.
Tất cả lời nói của Lục Hi đều bị phong ở bên miệng, sợ nói thêm gì nữa thân thể của bà cụ sẽ chịu không nổi, cầm lấy ảnh chụp: "Cháu đi trước."
Hai cụ ngăn không được anh, chỉ có thể nhìn anh rời đi, đáy lòng lại ưu sầu, sợ Lục Hi thật sự cùng người phụ nữ trên tấm ảnh ở cùng một chỗ.
"Ai, rốt cuộc là ba mươi thành nhân, chúng ta nói cũng vô dụng..."
Ông cụ hừ lạnh: "Ngăn không được tôi cũng muốn ngăn!"
...
Sau khi Lục Hi trở lại Ngự Cảnh Viên đã không còn sớm, anh ngồi ở trong xe hút mấy điếu thuốc mới khởi hành, đặt ảnh chụp ở hốc tối xe, không nán lại.
Đèn phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự vẫn còn sáng, Thẩm Dĩnh còn chưa ngủ, thấy anh một thân lạnh giá đi tới, thân thể cũng run rẩy: "Đã trở lại."
Người đàn ông khẽ đáp lại, đi vào phòng cất quần áo để thay áo khoác, lấy bộ đồ ngủ vào phòng tắm.
Tiếng nước xối bên tai không dứt, Thẩm Dĩnh nhìn bóng người mơ hồ trên tấm kính mờ, nhưng tâm trạng cô đã nguội lạnh, cô trở về mà không nói một tiếng, coi cô là một đứa trẻ ba tuổi qua loa sao?
Trong lòng Thẩm Dĩnh giận dỗi, ánh mắt cô lướt qua chiếc điện thoại di động mà anh đặt trên bàn, ánh mắt dường như dính vào nó, cô không thể quay đi.
Trong đầu có hai kẻ hung ác đang đánh nhau, cô rón ra rón rén đi qua, do dự cầm lấy điện thoại lên một lần nữa, bấm phím mở khóa...