CHƯƠNG 111: QUYÊN TẶNG TÀI SẢN
Vì thế, sau khi từ lầu hai đi xuống, La Quyết Trình ngay cả nước cũng không uống, trực tiếp đi ra khỏi cổng của Ngự Cảnh Viên, Điền Tang Tang vội vội vàng vàng mặc áo khoác ngoài đi theo sau lưng, ngồi lên xe trước một giây xe chạy.
La Quyết Trình đạp chân ga một cái, xe lao ra sân, lái vào đường chính.
Tốc độ xe rất nhanh, giống như nhịp tim của Điền Tang Tang vậy, càng lúc càng nhanh.
Cô ta không tự chủ mà liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tuy biết rằng cho đến bây giờ La Quyết Trình cũng không vô hại như bề ngoài vậy, nhưng tuyệt đối không phải là một người hớn hở ra mặt, sắc mặt khó coi như thế... Cô ta coi như là lần đầu thấy được.
Suy nghĩ một chút, vẫn thấy nên nói gì đó.
"Viện trưởng, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Giọng nói ngập ngừng của người phụ nữ vang lên bên tai, ánh mắt của người đàn ông đang lái xe cũng không chớp một cái: “Về bệnh viện."
Giọng nói, rất không kiên nhẫn.
Sắc mặt, còn không kiên nhẫn hơn cả giọng.
Giống như nói rằng, đây không phải là hỏi thừa sao.
Điền Tang Tang giả vờ ho khan một tiếng, lúng túng sờ mũi: “Viện trưởng, anh yên tâm, tôi sẽ không coi là thật."
"Cái gì?"
Sắc mặt của Điền Tang Tang hơi mất tự nhiên, nửa ngày mới ấp úng trả lời: “Những lời mà anh Lục nói lúc nãy, tôi sẽ không coi là thật, anh cứ yên tâm."
". . ." Tay cầm vô lăng của La Quyết Trình xiết chặt, sao lại cảm thấy cô ta giải thích, còn làm anh ta khó chịu hơn cả khi không giải thích đây?
Điền Tang Tang càng vô tội, nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của viện trưởng nhà mình, cả người cũng không ổn.
Hình như vừa rồi cô ta không nói gì sai chứ?
Đèn đỏ ở giao lộ, xe dừng sau vạch, La Quyết Trình hơi nghiêng mặt sang bên, tầm mắt ác liệt rơi xuống gương mặt trắng nõn của người phụ nữ, nhìn gương mặt đầy mờ mịt của cô ta, sự tức giận trong lòng càng tăng cao: “Tâm trạng tôi không tốt không phải vì cô, đừng tự mình đa tình."
". . ."
Điền Tang Tang nháy mắt mấy cái, cô, cô ta tự mình đa tình khi nào thế??
. . .
Lục Hi truyền nước xong thì cơn sốt lập tức giảm, cảm giác nặng nề trên người bớt không ít, tinh thần cũng hòa hoãn hơn nhiêu, chỉ là người sau sốt cao còn hơi chậm chạp.
Nằm hơn nửa ngày, đầu hơi nặng nề, tự mình rút kim ra, mặc quần áo đi xuống lầu.
Thẩm Dĩnh biết anh sắp dậy rồi, vừa hâm nóng cháo xong, bưng tới bàn anh rồi múc cho anh một chén: “Ăn chút gì đi."
Người đàn ông bất động đứng trong phòng khách, một tay vịn ghế, nghiêm mặt nhìn cô.
Tầm mắt của anh quả thật quá chuyên chú, chuyên chú đến mức Thẩm Dĩnh còn cho rằng trên mặt mình có gì đó, đưa tay lên sờ một cái: “Trên mặt tôi dính nhọ nồi sao?"
Người đàn ông lắc đầu: “Không có."
Mặt Thẩm Dĩnh hơi nóng: “Vậy anh nhìn gì?"
"Muốn nhìn."
Muốn nhìn?
Đầu tiên Thẩm Dĩnh cau mày, sau đó lại bỗng nhiên bật cười, đi về trước hai bước, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Anh coi đây là câu trả lời gì đấy?"
Lục Hi trực tiếp ôm người vào lòng, thân thể cao lớn gần như có thể hoàn toàn ngăn cản cô, dù cho cô có nhón chân lên cũng chỉ mới tới vai anh.
Thẩm Dĩnh giơ tay ôm lấy người đàn ông trước người mình, vỗ nhẹ hai cái, trấn an hỏi: “Anh sao rồi?"
"Không có gì." Lục Hi hơi nghiêng đầu qua cổ cô: “Chỉ là nghĩ đến vụ kiên tụng của em và Đoàn Trí Thiên xong rồi, tôi rất vui."
Thẩm Dĩnh cười nói: “Tôi cũng rất vui."
"Không." Người đàn ông buông cô ra mấy phần, đẩy về sau gần nửa bước, để cho cô thấy rõ mặt anh: “Tôi vui, là vì em rốt cuộc hoàn toàn thuộc về tôi, bất luận là từ lập trường cá nhân, hay là luật pháp."
Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút, mấy giây sau mới hiểu được hàm ý trong lời nói của anh. Anh nói rất vui vẻ, không chỉ là vì cô thắng kiện, mà là vui vì cô không còn bất kì dây mở rễ má với người đàn ông nào ngoại trừ anh.
Có câu hát thế nào nhỉ?
Thật sự kết thúc với anh ta, mới có thể bắt đầu lại.
Cho dù cô và Đoàn Trí Thiên chỉ là cặp vợ chồng có tiếng không có miếng, nhưng khi mối quan hệ mỏng manh này rốt cuộc tháo xuống, vẫn để người cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô và Lục Hi, rốt cuộc cũng có được cơ hội quang mính chính đại ở chung với nhau rồi.
"Lúc trước oan ức anh rồi." Thẩm Dĩnh đỏ mặt, tuy là trêu ghẹo anh, nhưng cô mới là người ngại ngùng.
Người đàn ông gục đầu xuống: “Vậy em bồi thường tôi."
Thật sự thì hai chữ này đã nghe anh nói quá nhiều lần rồi, nhiều đến mức Thẩm Dĩnh vừa nghe đã lùi bước theo phản xa: “Anh còn bệnh đó, lỡ như lây bệnh cho tôi thì làm sao?"
Lúc này người đàn ông mới nở một nụ cười: “Nghĩ gì đấy, trong đầu toàn suy nghĩ đồi trụy thôi."
"Trong đầu ai..." Thẩm Dĩnh biết mình bị gài, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Tôi thấy anh khỏi bệnh rồi đó!"
Lục Hi lần nữa ôm người vào lòng, kéo cô đến bàn ăn ngồi xuống: “Cùng tôi ăn một chút."
Một ngày này Thẩm Dĩnh cũng chẳng ăn gì, thật ra đã đói bụng từ lâu, cũng không khách khí, tự mình múc thêm một chén cháo ngồi bên cạnh anh chậm rãi ăn.
"Đúng rồi." Thẩm Dĩnh nhớ tới sự dặn dò của luật sư Nghiêm, quay đầu hỏi anh: “Có phải sau khi vụ kiên kết thúc, Đoàn Trí Thiên phải chia hơn nửa tài sản cho tôi không?"
"Gần như vậy, sẽ thi hành theo phán quyết từ trên."
Tay múc cháo của Thẩm Dĩnh không nhúc nhích, như có điều suy nghĩ.
Tầm mắt của Lục Hi nhàn nhạt liếc qua mặt cô: “Sao thế, không muốn à?"
Anh còn nhớ lúc mới quen, cô tới công ti luật nói muốn đề đơn li dị, giọng nói kiên định khi đó, muốn Đoàn Trí Thiên mất cả tiền lẫn người, tan nhà nát cửa.
Thẩm Dĩnh cảm thán: “Tôi chỉ là cảm thấy số tiền này làm mình không thoải mái."
Nghe lí do này, Lục Hi cong môi, giọng nói vẫn là kiểu giọng nói lí thuyết kia: “Thanh cao thì thanh cao, nhưng thanh cao phát ngốc thì là ngu rồi."
"Tôi biết." Thẩm Dĩnh biết anh muốn nói gì, chỉ là: “Tôi không muốn thanh cao, chỉ là trong lòng hơi tội lỗi."
Tuy rằng ở phương diện pháp luật thì số tiền này là của cô, nhưng dù sao cũng không phải tự mình kiếm ra, cuộc hôn nhân ngắn ngủi hơn một năm, kết thúc khi Đoàn Trí Thiên ngoại tình, dù cô là người bị hại, nhưng cũng là người nhận lấy một khoản tiền li dị kếch xù, nói ra thì vẫn khiến người ta nghĩ xa xôi.
"Tôi bỗng nhiên hơi vui vẻ khi anh là người giúp tôi trong vụ kiện này, nếu không nói không chừng anh sẽ hiểu lầm tôi." Thẩm Dĩnh cười không biết làm sao, ánh mắt lóe lên nhìn về phía anh: “Thật ra thì tôi có một ý nghĩ rất không thiết thực."
"Nói xem."
"Tôi muốn quy đổi tất cả số tiền thu được từ vụ li dị này, sau đó quyên một số ra ngoài."
"Tỷ lệ thế nào?"
Thẩm Dĩnh suy nghĩ một chút: “Năm mươi phần trăm, một nửa đi."
Người không phải là thánh hiền, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, chỉ có những thứ này có thể làm, số tiền còn lại, cô còn phải giữ lại một phần để lo liệu cho Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch.
Lỡ như có một ngày, Lục Hi thật sự rời khỏi cô, có lẽ đời này cô sẽ không tái giá nữa, đến lúc đó cô hi vọng ba mẹ sẽ không theo cô chịu khổ.
Lục Hi đặt bồ đồ ăn trong tay xuống, lấy một tờ giấy, động tác tao nhã lau miệng, cụp mắt che đi tâm tình phức tạp trong đáy mắt.
Thật ra thì sao anh có thể không phát hiện suy nghĩ của cô được, cô đối với anh vốn không có quá nhiều cảm giác an toàn, lúc này biết được sự chống đối của ba mẹ già thì chắc chắn càng hoảng loạn mù mờ. Nhưng để cho Lục Hi cảm thấy vô lực là, anh không dám khuyên cô làm những lựa chọn khác.
Quan hệ giữa bọn họ đến quá phức tạp mà yếu ớt, cho dù anh rất có lòng tin, nhưng lại không có đối với chuyện bất trắc.
Một lúc lâu, Lục Hi rốt cuộc gật đầu: “Tôi giúp em liên lạc."
Thẩm Dĩnh nhìn cái muỗng đầy cháo trắng thơm ngát, bỗng nhiên không muốn ăn nữa: “Được."