CHƯƠNG 64: TÔI CHẮC CHẮN EM THÍCH TÔI
Một câu nói khiến cho Thẩm Dĩnh mặt đỏ tới mang tai không dám nói thêm câu nào, cô gái nhỏ đến cùng da mặt vẫn là mỏng, huống hồ cô nhỏ hơn anh tận tám tuổi, nghe được loại lời nói này vẫn là không có sức chống đỡ.
Thẩm Dĩnh một thanh nhấc chăn lên đem mình che kín lại, nhưng mà...
Một giây sau cô lại ló đầu ra lần nữa, lúc này mới phát hiện hai người cùng đắp chung một chiếc chăn, mới vừa rồi lúc chui vào liền thấy cơ bụng rắn chắc của anh...
Thẩm Dĩnh nuốt một ngụm nước miếng, cái này không thể động, cái kia không thể nhìn, không tự nhiên, rất không tự nhiên, ngay cả tròng mắt cô cũng không biết nên nhìn chỗ nào.
Lục Hi nhìn thấy cô như vậy chỉ cảm thấy rất đáng yêu, dứt khoát đem người ôm vào trong ngực, giọng nói khàn khàn mang theo sự lười biếng: "Bây giờ lại thẹn thùng à? Tối hôm qua em cũng rất là nhiệt tình đó."
Nhịp tim Thẩm Dĩnh đập như sấm, mặt nhanh chóng đỏ như con tôm luộc: "Tôi, hôm qua hình như là tôi bị hạ thuốc nên mới có thể như thế..."
Cô khó khăn vất vả lắm mới nói ra được một câu, đáng tiếc lời giải thích này dường như cũng không quan trọng như vậy.
Chỉ là nhắc nhở cho Lục Hi nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, nghĩ đến Hoàng Gia Hân sắc mặt anh liền trầm xuống: "Em yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho người hạ thuốc em đâu."
Trong lòng Thẩm Dĩnh thất kinh, ngửa đầu nhìn cái cằm với đường cong gợi cảm của anh, trong nháy mắt cảm nhận được anh đang tản ra sự tức giận rất lớn: "Anh định làm thế nào?"
Làm thế nào?
Để nhà họ Hoàng phế bỏ công việc Hoàng Gia Hân, để cô ta cũng nếm thử mùi vị bị hạ thuốc, đây là chuyện cơ bản nhất.
Nhưng những chuyện này, anh không muốn nói cho Thẩm Dĩnh, sợ trong lòng cô có gánh nặng.
Lục Hi bất động thanh sắc dời sang chủ đề khác: "Đầu còn choáng không?"
Thẩm Dĩnh không hề chú ý, trả lời: "Không sao."
Đầu cũng không choáng, chỉ là cơ thể như tan ra thành từng mảnh, ngẫm lại ngay cả người có thể lực cường hãn như Lục Hi còn cảm thấy không chịu đựng nổi, huống chi là cô, không bị mệt chết đã là chuyện tốt rồi.
Lục Hi nhìn khuôn mặt nhỏ khí sắc không tốt của cô, hai tay chống người ngồi dậy, lộ ra nửa người trên cường tráng: "Tôi đi làm chút gì ăn nhé, rửa mặt xong thì xuống dưới."
Thẩm Dĩnh thấy anh muốn đi liền kéo lại cánh tay cứng rắn của anh lại, muốn nói lại thôi: "Chuyện kia..."
Lục Hi dừng chân lại, hơi nhíu mày: "Hả?"
Trên mặt cô xẹt qua một tia sầu lo, do dự rất lâu mới mở miệng hỏi: "Chuyện trước đó anh vẫn còn tức giận phải không?"
Cô bỗng nhiên hỏi như vậy suýt chút nữa khiến Lục Hi bị hỏi cho ngơ ngác, trải qua chuyện tối hôm qua kia, anh đã sớm đem chuyện lúc trước ném ra sau đầu, bây giờ cô lại nhắc lại anh mới nhớ tới chuyện Lưu Lệ Phương muốn video kia.
Ánh mắt cô hơi có vẻ thấp thỏm, anh vốn định thẳng thắn nói ra giờ phút này tâm tư thích đùa lại nổi lên, chân dài hơi cong, chân sau quỳ gối trên giường, mang theo hormone nam tính mãnh liệt nghiêng người tới gần cô, không trả lời mà hỏi lại: "Em cứ nói đi?"
Trong lòng Thẩm Dĩnh không chắc chắn, không biết chuyện tối ngày hôm qua anh xử lý như thế nào, lại nghĩ tới lời Lưu Sinh Yên nói trước đó nên đầu óc rất loạn: "Để Lưu Lệ Phương lấy đi video giám sát thật sự là tôi không cân nhắc thỏa đáng suy nghĩ quá đơn giản, lúc ấy tôi chính là vì đứa bé kia, không nghĩ rằng Đoàn Trí Thiên sẽ dùng chuyện này để lừa tôi, tôi cũng biết anh là vì tôi nên mới đem vụ kiện giao cho luật sư Nghiêm, trước đó đúng là tôi đã hiểu lầm anh, là tôi lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng anh..."
Cô ngừng lại, hít sâu một hơi lại nói: "Thái độ của anh đối với tôi cũng rất dễ dàng khiến cho tôi hiểu lầm."
Mấy ngày nay đừng nói là nói chuyện, ngay cả nhìn cô cũng không, hoàn toàn đem cô xem như người xa lạ, làm sao cô có thể suy nghĩ theo hướng tích cực được.
Lục Hi nghe cô từng câu từng chữ chậm rãi nói ra, nói những gì anh cũng không thèm để ý, những chuyện tối hôm qua cô làm vì anh đã chứng minh tất cả, chẳng qua anh cảm thấy giọng nói của cô rất dễ nghe.
"Nói xong rồi à?" Đợi cô nói xong, Lục Hi mới mở miệng.
Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: "Nói xong rồi."
"Được, bây giờ đến lượt tôi." Ánh mắt anh khóa chặt trên thân thể mềm mại của cô, đáy mắt phản chiếu khuôn mặt khẩn trương của cô, dường như tại thời khắc này, ánh mắt của anh thực sự chỉ nhìn về phía một mình cô.
Nhịp tim của Thẩm Dĩnh một trận lại nhanh hơn một trận, nhìn một chút liền không tự chủ được mà lâm vào vòng xoáy bên trong mắt anh.
"Trước đó đúng là tôi giận em chuyện để Lưu Lệ Phương cầm đi video theo dõi, trên lập trường riêng của tôi bây giờ em đã là người của tôi nhưng lại cùng người khác đứng chung trên một chiến tuyến, như vậy lý do vụng về là em tin tưởng không đúng mà là vì em ngốc, em hoàn toàn không hề có chút nghi ngờ nào, tôi không thích là cái thái độ của em, trên lập trường công việc mà nói, em phải bổ sung thêm chứng cớ tư liệu đối với chuyện kiện cáo mà nói cũng không phải là một chuyện tốt." Giọng Lục Hi rất chân thành, mỗi một chữ đều giống như đang đánh vào mặt Thẩm Dĩnh nhưng trong mắt anh lại không có mấy phần trách cứ: "Thẩm Dĩnh, không phải tôi tức giận vì Lưu Lệ Phương, không phải vì nhà họ Đoàn, càng không phải vì chồng trước của em, tôi tức giận chính là vì thái độ và lựa chọn của em."
Với anh lúc ấy mà nói, cô đã lựa chọn nhà họ Đoàn.
Cho nên anh nôn nóng, khó chịu, thậm chí có chút buồn bực, nếu không phải tối hôm qua cô uống ly rượu kia thay mình, có lẽ anh sẽ còn tiếp tục giận cô.
Thẩm Dĩnh bị anh nói cho không ngóc đầu lên được, nếu như là chuyện Thiệu Mộc Giai giả mang thai trước đó, có lẽ cô còn có thể cây ngay không sợ chết đứng nói mình là vì đứa bé còn chưa ra đời kia, nhưng bây giờ cô đúng là một chuyện cười, rơi vào trong cạm bẫy của nhà họ Đoàn.
Sống cùng nhau hơn một năm thì như thế nào, người của nhà họ Đoàn so với cô tưởng tượng còn vô sỉ, còn ti tiện hơn, bọn họ không đáng được đồng tình, càng không đáng tin tưởng.
Lục Hi nói không sai, là cô dễ tin người mới dẫn đến một loạt vấn đề đằng sau.
Đầu Thẩm Dĩnh như nặng ngàn cân, thu lại mí mắt, cả người đều có chút uể oải, anh nắm cằm của cô nâng lên: "Tối hôm qua em biết rõ có người hạ thuốc tôi còn lựa chọn uống ly rượu kia, vì sao?"
Chuyện nên nói cũng đã nói xong, bây giờ cũng nên xử lý chuyện của hai người bọn họ.
Đáy mắt Thẩm Dĩnh hiện lên sự bối rối, khẩn trương đến mức lắp bắp: "Tôi, tôi chính là nhất thời nóng vội, cũng không có biện pháp khác."
"Còn có mà."
Còn có?
Thẩm Dĩnh bị anh hỏi hoảng hốt không thôi, một đáp án nguy hiểm chợt xuất hiện trong não cô, cô không nói chuyện Lục Hi cũng không giục, trầm ngâm một lát vẫn đem sự rung động ở đáy lòng kia ngăn chặn: "Không có, đổi lại là người khác tôi cũng sẽ làm như vậy thôi."
Lúc nói những lời này, chính cô cũng không ý thức được vẻ mặt rầu rĩ của mình.
Lục Hi híp mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng, vô cùng chắc chắn nói: "Nếu như đổi thành người khác, em sẽ không làm như thế."
Thẩm Dĩnh bị đâm trúng tâm tư, vịt chết còn mạnh miệng: "Làm sao anh biết?"
Thật sự không biết nét mặt của cô đã bán đứng cô rồi.
Ngón tay của anh mơn trớn gò má của cô: "Bởi vì em nói dối liền đỏ mặt."
"..." Thẩm Dĩnh cảm thấy mình bây giờ không chỉ là đỏ mặt, mà là ngọn lửa rồi!
"Thẩm Dĩnh." Ngay khi cô sắp tự đốt rụi, Lục Hi bỗng nhiên gọi tên cô.
Thẩm Dĩnh có chút không muốn đối mặt với anh, nho nhỏ đáp lời: "Hả?"
"Tôi còn chưa nói hết." Anh hình như có chút bất đắc dĩ, nhắc nhở cô không được phân tâm.
"Anh còn muốn nói gì nữa?" Chuyện nên nói không phải đều nói rồi sao?
"Sở dĩ tôi chắc chắn em sẽ không giúp người khác, là bởi vì tôi chắc chắn em…" Lục Hi ngừng lại, một ánh sáng lóa mắt nào đó bắn ra: "Thích tôi."