CHƯƠNG 189: RUNG ĐỘNG KHIÊU KHÍCH
"Lục Hi ~" Cô gọi tên anh, giọng nói nhõng nhẽo đến chính bản thân cũng không nhận ra: "Như vậy là được rồi.”
"Không được, bây giờ có Sở Tinh vào đến hay dì Thẩm ở đây, hai người này làm đau mắt anh , không thể tìm được cơ hội thân mật cùng em.”
...
Thẩm Dĩnh suýt chút nữa phun ra ngoài, có chút hả hê nói: "Đó không phải đều là do anh tự tìm sao, anh còn trách ai?”
"Thế nào, em rất vui vẻ?" Người đàn ông véo đùi cô một cái: “Vui cũng không có tác dụng, ban ngày phải bù lại cho anh.”
Hai người lại ở trong văn phòng náo loạn một hồi, rất nhanh đến giờ làm việc, lúc này Lục Hi mới buông cô ra, cô đi về phía cửa phòng làm việc, Lục Hi muốn đứng dậy tiễn cô ra cửa, không ngờ vừa mới đứng dậy lắc lắc chân.
Anh đưa tay vịn lên mặt bàn, như có điều gì suy nghĩ gọi cô: "Thẩm Dĩnh, gần đây có phải em béo lên không?”
Thẩm Dĩnh đi tới cửa liền dừng chân lại, quay người nghi ngờ nhìn anh: “Sao vậy?”
Người đàn ông chỉ chỉ vào chân của mình: "Chân anh đang bị tê.”
"..." Thẩm Dĩnh cắn môi: "Ai béo, là ngồi quá lâu nên mới bị tê.”
"Không sao, béo một chút cũng tốt, cảm xúc..." Lời anh nói vẫn còn chưa hết, người phụ nữ vốn còn đang đứng trước mặt đã như một làn khói kéo cửa lao ra ngoài, dáng người mạnh mẽ giống như phía sau có thác lũ đang đuổi theo.
Lục Hi nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt của mình, quay người đi đến phía trước của sổ của văn phòng, nhìn những chiếc xe giống như những con kiến nhỏ đang chạy ở dưới mặt đất.
Có phải anh nên tự suy nghĩ lại bản thân mình một chút? Những biểu hiện gần đây của anh hoàn toàn chính xác là có một chút dở trò lưu manh ức hiếp người…
Thẩm Dĩnh nhanh như chớp nhảy tót về văn phòng, vài đồng nghiệp trong nhóm vẫn chưa trở về, chỉ có một mình Trần Thúy Nhiên đang ngồi sau bàn làm việc ăn đồ ăn vặt, nghe được tiếng động, cô ta vội vàng cất đồ ăn vặt đi.
Ngước mắt lên nhìn thấy người tới là Thẩm Dĩnh, lập tức bày ra lần nữa: "Ai u mẹ của tôi ơi, cô làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là chủ nhiệm Ngụy cơ…”
"Làm gì vậy, làm trộm sao, chột dạ như vậy?" Thẩm Dĩnh vỗ vai Trần Thúy Nhiên một cái, tiện thể cầm một miếng khoai tây chiên từ trong hộp của cô ta bỏ vào trong miệng.
"Ai là kẻ trộm, ăn ở văn phòng không phải là không được tốt lắm hay sao, tôi sợ bị nói.” Trần Thúy Nhiên rắc rắc cắn khoai tây chiên: "Cô vừa đi đâu ăn cơm, sao tôi không thấy cô ở đâu?”
"Đi trên lầu." Thẩm Dĩnh hướng mặt lên trên chỉ chỉ, cũng không nói dối cô ta, dù sao bây giờ ai cũng biết, giấu diếm cũng giống như làm ra vẻ.
Tuy nhiên...
"Sao cô lại trở về sớm như vậy, bình thường không phải cô đều thuộc ‘top’ những người đến trễ nhất sao?” Cơm nước xong xuôi thì lộ trình tiếp theo của Trần Thúy Nhiên sẽ là một ly cà phê, nhưng hôm nay sao có thể sớm ngồi ở đây ăn đồ ăn vặt như vậy?
Trần Thúy Nhiên tạm ngừng động tác đưa đồ ăn lên miệng lại, sắc mặt hơi mất tự nhiên: “Hôm nay có việc, có việc..."
Cô ta chưa bao giờ nói dối, đến ngay cả Thẩm Dĩnh cũng nhận ra được, vẻ mặt này là đang che giấu hành vì gì đó, có điều gì đó mờ ám ở bên trong.
Thẩm Dĩnh ngửi được hơi thở bất thường: "Cô sẽ không phải có bạn trai rồi chứ?”
"Khụ khụ..." Trần Thúy Nhiên bị sặc nước bọt một cái, vội vàng khoát tay: "Cô đừng có đoán mò, tôi đâu có tìm bạn trai, mỗi ngày đều hai nơi tạo thành một đường thẳng đi qua đi lại thôi.""
Thẩm Dĩnh bỗng nhiên ý thức được điều gì đó: "A không đúng, tôi nhớ là cô không thích đồ ăn vặt nha, vậy mà hôm nay lại mang đồ ăn vặt đến công ty, không giống như tác phong của cậu…”
Cô vừa nói vừa quan sát, lợi dụng lúc Trần Thúy Nhiên không chú ý trực tiếp cướp túi đồ ăn vặt trên tay cô ta, nhìn thoáng qua bao bì, tất cả đều là tiếng nước ngoài, tuyệt đối không phải tự cô ta mua.
"Nói đi, là ai tặng cho cô?" Thẩm Dĩnh trêu chọc nhìn Trần Thúy Nhiên.
Trần Thúy Nhiên ấp úng, hồi lâu cũng không bịa ra được chuyện gì, có lẽ là bị ép đến phát hỏa, mặt đỏ như trái cà chua: "Ai nha, cô đừng hỏi nữa..."
"Thế nào, còn không thể nói sao?"
Trần Thúy Nhiên nhẹ nhàng đẩy cô một cái, dứt khoát gục xuống bàn, nhỏ giọng thầm thì: "Cô cũng không phải không biết!"
"Tôi?" Thẩm Dĩnh có chút mơ màng, chỉ chỉ mình: "Cô không nói, tôi làm sao biết?"
"Cô tự nghĩ đi.”
Thẩm Dĩnh bị cô ta nói đến bó tay không nghĩ ra được manh mối, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra: "Rốt cuộc là ai, cô nói cho tôi đi, tôi cũng không nói cho người khác.”
"Trịnh ừm…”
"Cái gì?" Thẩm Dĩnh không nghe rõ: "Cô nói cái gì?"
"Ai nha, Trịnh Tinh Cung!" Trần Thúy Nhiên bị cô hỏi đến mức chịu không được, rốt cục phải nói ra.
Lần này, đổi lại là Thẩm Dĩnh kinh ngạc: "A?"
Mặc dù trước đó cố tình giới thiệu cho Trần Thúy Nhiên, nhưng sau đó vẫn không thấy nói gì, vậy mà từ lúc nào hai người bọn họ đã âm thầm trở nên tốt hơn rồi?
"Cô được nha, tốc độ nhanh như vậy!”
"Hừ!" Trần Thúy Nhiên đỏ mặt trừng cô: "Đừng có đoán mò, chúng tôi chỉ là qua lại một chút mà thôi.”
Thẩm Dĩnh dựng thẳng ngón tay cái lên lắc lắc: "Cô không hiểu, dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với Trịnh Tinh Cung, nếu như anh ta không thích cô, tuyệt đối không có khả năng phản ứng với cô."
Có lẽ là đi theo bên cạnh Lục Hi nên anh ta cũng bị ảnh hưởng, Trịnh Tinh Cung mặc dù nhìn rất nhã nhặn, nhưng thực tế trong lòng cũng có một mặt tương đối u ám, là loại miệng nam mô bụng bồ dao găm, bạn vốn còn tưởng anh ta đối với mình tương đối ấm áp, thật ra anh ta đã sớm quên bạn là ai.
Về điểm này, cô đã được lĩnh hội qua.
"Làm sao anh ta lại nghĩ đưa những thứ này cho cô ăn?”
Nói đến điều này, Trần Thúy Nhiên khóc không ra nước mắt, di chuyển thân thể mình sang một bên, để lộ ra một cái hộp lớn màu đen dưới bàn làm việc: “Cô xem đi.”
Bên trong cái hộp lớn tất cả đều là các loại đồ ăn vặt nhập khẩu khác nhau.”
Thẩm Dĩnh trợn tròn mắt, quả thực không ngờ trợ lý Trịnh nhìn có vẻ chững chạc đàng hoàng, trong lòng lại có một công chúa nhỏ, thậm chí còn tặng một gói quà vặt lớn như vậy…
Trần Thúy Nhiên lại một lần nữa chặn lại, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nói: "Tối hôm qua tôi ở nhà, trong nhà hết đồ ăn, tôi liền gửi tin nhắn cho một người bạn phàn nàn nói là bây giờ nếu có một người đưa cho tôi một gói đồ ăn vặt thật lớn xuất hiện trước mặt thì tôi liền nhận anh ta làm bạn trai…Cô cũng biết chỉ là tôi nói đùa một chút, ai ngờ hôm nay anh ta lại trực tiếp mang đến cho tôi…”
Lúc ăn trưa, Trịnh Tinh Cung bảo Trần Thúy Nhiên đi xuống bãi đậu xe một chuyến, kết quả là từ trong cốp chiếc xe Audi A8, trực tiếp lôi ra một cái hộp lớn, bây giờ trở về nghĩ lại cảnh đó cô vẫn cảm thấy buồn cười.
"Không ngờ Trịnh Tinh Cung lại thuộc trường phái hành động!” Thẩm Dĩnh tâm trạng không tệ, cảm thấy mình đã tác hợp thành một chuyện tốt: "Mục đích của người ta cũng không phải chỉ là mấy thứ đồ ăn vặt đó, mà là muốn làm bạn trai của cô.”
"Thế nhưng là..." Nói đến đây, Trần Thúy Nhiên có chút không nắm chắc: "Dù sao cũng là cấp trên cấp dưới, chức vị của anh ta cao hơn so với tôi nhiều như vậy, tôi sợ người khác sẽ nói bóng nói gió.”
Thẩm Dĩnh an ủi vỗ vỗ vai của cô nói: "Cô là vì tình yêu của bản thân, nếu như thích thì đừng sợ, nếu không sau này cô sẽ hối hận.”
Trần Thúy Nhiên khẽ giật mình, luôn cảm thấy Thẩm Dĩnh như thế này rất khác với bình thường, như vậy thật dũng cảm, Trần Thúy Nhiên gật đầu: “Tôi đã biết.”
Sau giờ tan tầm buổi chiểu Thẩm Dĩnh phải ở phòng làm việc chờ Lục Hi tan ca, anh không ngừng họp đến gần tám giờ mới kết thúc, trên đường về nhà, đi qua một trường đại học, bên ngoài đã họp chợ đêm.
Thẩm Dĩnh nhìn những chiếc xe nhỏ bán đồ ăn, những ký ức ùa vào đầu, bỗng nghiên muốn dạo chơi: “Lục Hi, chúng ta đi dạo trong chợ đêm đi.”
Người đang ông đang lái xe liếc mắt nhìn ra bên ngoài thấy đám đông đang nhộn nhịp, ngùn ngụt mênh mông chen chúc dưới ánh đèn đường sáng rực, cũng không thể hiểu nó có gì vui: “Ở đây có gì hay để đi dạo?”
"Vừa nhìn liền biết anh chưa từng đi dạo như vậy.” Thẩm Dĩnh đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay của anh, giống như tiểu hồ ly nháy mắt giảo hoạt nhìn về phía anh: “Hôm nay sẽ để cho anh mở mang tầm mắt về sức quyến rũ của chợ đêm, đảm bảo anh đến một lần rồi sẽ muốn đến lần thứ hai.”
Lục Hi cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng thấy sự hào hứng của cô tăng vọt thì miễn cưỡng đồng ý, dừng xe trong bãi đỗ xe ngoài trời ở đầu đường.
Chiếc xe trị giá mấy trăm tỉ đỗ bên cạnh những chiếc xe mấy tỉ, chàng trai trông xe cũng sững sờ một chút.
Lục Hi để lại một tờ năm trăm nghìn, không có tiền lẻ, anh cũng không coi đó là việt gì to tát.
Thẩm Dĩnh kéo anh hòa vào trong dòng người, trên phố đông nghịt, rất nhiều người đang chen chúc, trong đêm lạnh có một chút khói lửa, trên mặt đất bên đường bày rất nhiều loại đồ chơi nhỏ, đồ ăn cũng chỉ được đẩy trên một chiếc xe nhỏ, rất nhiều người đi dạo đến ăn, nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi đang vui vẻ, thời tiết lạnh giá cũng bớt đi vài phần.
Thẩm Dĩnh đã lâu không đến đây đi dạo, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy mới lạ, đi được một lát thấy người đàn ông bên cạnh không có phản ứng gì, cô ngửa đầu nhìn lại, hơn một nửa khuôn mặt của người kia đều ở bên trong khăn quàng cổ, lộ ra sống mũi cao và đôi mắt thâm thúy, lông mày hơi nhíu lại, có thể nhận ra anh đang cảm thấy không được thoải mái.
Thẩm Dĩnh nghĩ anh vừa mới kết thúc cuộc họp, bận rộn cả ngày, anh vốn không thích chỗ đông người, nhưng cho dù như vậy anh vẫn tình nguyện chiều theo ý muốn của cô mà đi dạo ở đây.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng cô cảm động, Thẩm Dĩnh thu lại tầm mắt, ánh mắt rơi vào một bàn tay lớn lơ lửng trong không khí, cô mím môi cười sau đó bắt lấy, sau đó giống như bảo bối nhét vào trong túi của mình, ánh mắt lóe lên nụ cười: “Anh không chê lạnh chứ?”