Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 200: SỰ DỊU DÀNG VÔ HÌNH




CHƯƠNG 200: SỰ DỊU DÀNG VÔ HÌNH

Lục Hi tiễn La Quyết Trình, lúc trở lại phòng ngủ đã gần rạng sáng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trên giường lớn mềm mại, người phụ nữ đang ngủ say.

Anh nhẹ nhàng đi qua, bước chân trên mặt đất rất nhẹ, sợ quấy nhiễu người đang trong giấc ngủ.

Đi đến phía trước, lại bất ngờ ngửi thấy một mùi rượu thản nhiên.

Lông mày anh tuấn của người đàn ông cau lại, cúi người về phía trước khẽ ngửi vài cái, đúng là từ trên người cô toát ra.

Buổi tiệc liên hoan tối nay còn uống rượu?

Nghĩ đến là sự nhiệt tình giữa các đồng nghiệp, từ chối cũng không tốt, cũng không trách cô.

Lục Hi nhìn xuống khuôn mặt nhỏ trắng lộ chút màu hồng kia, cũng không biết là do trong phòng quá nóng hay là do bị hương rượu làm đỏ, phiếm một tia đỏ ửng mê người.

Nâng tay thay cô đắp chăn lên, đứng thẳng dậy vừa mới chuẩn bị đi vào phòng tắm, người phụ nữ nhỏ phía sau bỗng nhỏ giọng mắng trong lúc ngủ mơ: “Khốn nạn.”

Lục Hi dừng bước lại, không nghe rõ nên xoay người lại hỏi: “Cái gì?”

“Khốn nạn.” Cô còn đang ngủ, câu nói cũng không rõ ràng: “Lục Hi là đồ khốn nạn...”

“...” Lão đàn ông nào đó bị điểm danh, mặt có chút tối, đều nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, xem ra ban ngày ở trong lòng cũng mắng anh không ít.

Hít sâu một hơi, nâng tay có chút bất đắc dĩ nhéo mặt cô một chút, muốn trừng phạt cô lại không dám dùng nhiều lực: “Khốn nạn còn chăm sóc em như vậy, hửm? Em có phải kẻ vong ơn không vậy.”

Anh biết, nhìn thấy anh và Giang Sở Tinh cùng một chỗ, trong lòng cô chắc chắn sẽ không thoải mái, gần đây quả thực không làm chuyện gì khiến cô vui vẻ, mắng hai câu thì mắng hai câu đi, anh có thể chịu đều chịu đựng, chỉ cần cô không tự mình nghẹn khó chịu trong lòng là được.

Dưới ánh đèn dịu dàng trong phòng ngủ, lông mày người đàn ông tràn ngập sự dịu dàng mà không ai có thể nhìn thấy, anh lại cúi người xuống, đôi môi mỏng nhẹ hôn lên vầng trán mịn màng của cô: “Chỉ cần em không rời khỏi tên khốn nạn này, những chuyện khác đều tùy em.”

...

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Thẩm Dĩnh hiếm khi có ngày nghỉ, cô có hai ngày nghỉ trước năm mới, nghĩ đến câu đối xuân lần trước mua còn chưa dán, cô liền chọn ngày hôm nay.

Những thứ cần trang trí cũng phải trang trí rồi.

Ngồi dậy khỏi giường, vị trí bên cạnh trống rỗng, Lục Hi đã dậy sớm tập thể dục xong rồi đến công ty, cô loáng thoáng nghe được âm thanh sột soạt nho nhỏ.

Nhìn thấy vị trí trống rỗng bên cạnh, trong lòng quanh quẩn từng đợt mất mác, từ lúc về tối qua đến bây giờ hai người còn chưa kịp nói với nhau một câu thì anh đã lại đi rồi.

Dừng một lát, Thẩm Dĩnh thu lại cảm xúc rồi xuống giường rửa mặt, đến phòng thay quần áo thay một chiếc áo len lông xù và một chiếc quần tương tự, hôm nay có lẽ không tránh được việc trèo lên kệ, vẫn nên mặc bộ nào dễ dàng hoạt động thì tốt hơn.

Lúc xuống tầng, thím Lý đã làm xong bữa sáng chờ cô xuống ăn, biết Thẩm Dĩnh thích ăn bánh mì nướng, còn cố ý học cách dùng máy nướng bánh mì, vô cùng có tâm.

Lát bánh mì nướng xốp giòn bên trên quết một lớp mứt việt quất tự làm, miễn bàn có bao nhiêu ngon miệng.

Giang Sở Tinh nhìn thấy mà thèm, nhưng bác sĩ dặn không thể hấp thụ quá nhiều đồ ngọt, cô ta chỉ có thể ăn bát cháo trắng khiến cho người ta nhìn mà không muốn ăn của mình.

Cô ta múc một thìa cháo cho vào miệng, chủ động nói: “Cô Thẩm, tôi rất hâm mộ cô, có thể ăn cái mà mình muốn, không giống tôi cũng chỉ có thể ăn cháo, một chút niềm vui trong cuộc sống cũng không còn.”

Thẩm Dĩnh không ngờ cô ta sẽ chủ động cùng mình nói chuyện, cũng không biết mục đích cô ta nói những lời này là gì, giả đáng thương? Hay là lôi kéo sự đồng tình?

Thẩm Dĩnh không có tâm trạng mà nghĩ, chỉ thản nhiên nói: “Những người giống như cô Giang, tôi tin rằng sẽ tự tìm cho mình rất nhiều niềm vui, không chỉ ở một khía cạnh ăn uống này.”

Nói xong, cô còn mỉm cười với Giang Sở Tinh, vẻ mặt cũng không có gì khác thường, mặc dù những lời này khiến cho người nghe có vẻ không thoải mái như vậy.

Giang Sở Tinh có miệng cũng khó trả lời, cũng không nói gì nữa, chỉ có thể phụ họa qua loa.

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Dĩnh và thím Lý khiêng chiếc thang tam giác trong nhà kho ra, cô chọn một bộ câu đối xuân khá lớn treo lên, thím Lý ở dưới giúp đỡ, không ngừng dặn cô cẩn thận.

Câu đối xuân đỏ được dán ở cửa, đèn lồng được treo cao ở hai bên, còn thừa lại một cái treo lên cái cây phía sân trước, biêt thự lạnh lẽo vắng vẻ lúc trước lập tức có thêm không khí vui vẻ sống động hơn.

“Cô Thẩm, ánh mắt cô thật tốt, câu đối xuân này và đèn lồng đều đẹp!” Thím Lý cũng cười vui vẻ theo, lúc trước ở nhà cũng dán mấy thứ này, nhìn thấy rất quen thuộc.

Thẩm Dĩnh ngượng ngùng mỉm cười: “Đều là những cái được mua ngoài chợ thôi, cũng không phải cái gì đáng ngạc nhiên.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng cô Thẩm có tâm như vậy, ông chủ về nhìn thấy nhất định sẽ rất vui!” Thím Lý ở chung với Lục Hi trong một khoảng thời gian cũng biết tính tình của anh, tuy rằng ông chủ thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng thực tế nội tâm là một người rất tốt.

Những lời này tình cờ bị Giang Sở Tinh nghe được, cô ta nhướng mày, âm thầm trừng mắt nhìn thím Lý, cái bà già chết tiệt, làm người giúp việc thôi còn nói nhiều như vậy, chờ về sau cô ta làm chủ nhân nhà này, người thứ nhất sa thải chính là bà ta!

Trong lòng tuy đều đang mắng nhiếc, nhưng trên mặt lại rất ôn hòa, Giang Sở Tinh nhìn lướt qua thành quả, có lệ nói câu: “Nhìn rất đẹp.”

Nói xong, cô ta lại nói: “Nhưng... A Hi không thích dán mấy thứ linh tinh đó trong nhà, cô Thẩm vẫn bớt làm mấy cái này thì hơn, bớt lãng phí thời gian.”

Cô ta tưởng Thẩm Dĩnh tự chủ trương làm mấy cái này, lại không biết rằng cô đã sớm cùng Lục Hi nói qua.

Lúc này nghe được giọng điệu có vẻ như ôn hòa nhưng thực ra lại rất âm dương quái khí của cô ta, Thẩm Dĩnh cũng không có sắc mặt tốt, cô không nói thẳng việc Lục Hi đồng ý , mà cố ý nói: “Không sao, nếu anh ấy không thích tôi sẽ gỡ xuống là được, cô Giang không cần thay tôi lo lắng.”

Những lời này của cô trực tiếp coi Giang Sở Tinh như người ngoài, thích hay không đấy là việc của cô và Lục Hi, không cần một người ngoài như cô ta lắm miệng.

Giang Sở Tinh sao có thể nghe không hiểu?

Lập tức vặn lại: “Cô Thẩm, có phải cô có địch ý với tôi hay không? Tôi chỉ sợ cô vừa làm phước vừa tức bụng thôi, không có ý gì khác.”

“Vậy sao?” Thẩm Dĩnh khóe mặt đảo qua cô ta, đáy mắt đã có không ít ý lạnh: “Vậy cám ơn cô, lòng tôi xin nhận.”

Nói xong, cô không thèm liếc mắt nhìn Giang Sở Tinh, xoay người tiếp tục bận việc của mình, thỉnh thoảng còn hỏi ý kiến của thím Lý, hoàn toàn coi cô ta như một người trong suốt.

Giang Sở Tinh tức giận, vào nhà cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Lục Hi, ngón tay lên xuống trên số điện thoại lại không ấn xuống, giãy dụa hồi lâu, vẫn từ bỏ.

Bây giờ Lục Hi đang bị này người phụ nữ này mê hoặc, chưa chắc sẽ nói giúp cô ta.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong tay rung lên, cô ta tưởng là Lục Hi, vui vẻ cúi xuống nhìn lại phát hiện là Lý Vĩ.

Vui mừng trên mặt nháy mắt ngưng trệ, Giang Sở Tinh liếc trái liếc phải, cầm di động đi vào phòng mới chậm rãi bắt máy: “Alo, Lý Vĩ?”

Cô ta ra vẻ kinh hỉ hô nhỏ: “Anh nhớ tới việc gọi điện thoại cho em rồi sao.”

Đầu điện thoại bên kia, người đàn ông ngừng một chút, khẽ thở ra, dường như đang may mắn vì mình không làm phiền đến cô, suy đi nghĩ lại mới cẩn thận hỏi: “Em dạo này có khỏe không?”

Giang Sở Tinh vốn cũng chỉ lợi dụng Lý Vĩ, lúc này nghe được anh hỏi mình như vậy, cũng khó tránh được trong lòng rung động, nghĩ đến đến mấy ngày nay không thuận lợi, liền cố ý đè giọng nói: “Em không biết có tính là tốt hay không, chỉ thỉnh thoảng sẽ nhớ tới những ngày ở biệt thự Thành Bắc, em ở trong này giống như một người dư thừa, còn không bằng lúc trước...”

Nói đến đây, cô ngừng hai giây, khẽ cắn môi nói nốt lời còn lại: “Còn không bằng lúc trước khi chúng ta ở Thành Bắc, anh cũng sẽ không làm khó em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK