CHƯƠNG 216: CHƯA BAO GIỜ HIỂU ĐƯỢC NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY
Thẩm Dĩnh không dám chậm trễ, giây phút nhìn thấy Thẩm Tri Lịch ngã xuống đất hai chân cô cũng mềm nhũn theo, trái tim bị bóp chặt, nhưng cô không thể ngã xuống như vậy, cô muốn nhìn thấy Thẩm Tri Lịch bình an vô sự...
Ráng chống đỡ cơ thể hai tay run run bấm điện thoại gọi 120, sau khi báo địa chỉ, cô đem tình trạng của Thẩm Tri Lịch nói một lần với nhân viên y tế, dưới tình huống không nhìn thấy người bệnh nên bác sĩ cũng không dám tuỳ tiện đưa ra kết luận, chỉ biết khuyên cô tỉnh táo, tuyệt đối đừng hoảng loạn.
Giang Sở Tinh cũng không ngờ sẽ xuất hiện cục diện như vậy, vốn cô ta chỉ muốn dọa dẫm người nhà Thẩm Dĩnh nhưng không ngờ Thẩm Tri Lịch lại đột nhiên tái phát bệnh tim.
Trong lòng lập tức hoảng hồn nhưng rất nhanh cô ta đã trấn định cảm xúc của mình xuống, phát bệnh tim thì sao chứ, cũng không phải cô ta khiến Thẩm Tri Lịch phát bệnh, chỉ có thể nói là vận khí của ông ta không tốt mà thôi, nhưng là...
Trong lòng Giang Sở Tinh thật nhanh đem tính nghiêm trọng của chuyện này suy nghĩ một chút, cô ta đã dám đe dọa người một nhà Thẩm Dĩnh nếu như để Lục Hi biết chuyện này cho dù có tức giận thì cũng có thể làm gì được cô ta, nhưng nếu như liên lụy đến Thẩm Tri Lịch... Đoán chừng cô ta cũng không chiếm được cái gì tốt.
Ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Dĩnh, vừa lúc cô cũng nhìn về phía cô ta, lần đầu tiên Giang Sở Tinh nhìn thấy được hận ý ngập trời và cơn giận dữ trong đôi mắt kia, giống như là ngọn lửa cháy hừng hực lập tức thiêu rụi cô ta.
Thẩm Dĩnh như thế này lại khiến cho cô ta có cảm giác không rét mà run.
Thấy cô ta không có một chút gì gọi là áy náy, dây cung căng cứng trong lòng Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng bị đứt, tại sao một người có thể vô sỉ đến mức này?
Giới hạn cuối cùng của cô một lần nữa lại bị vượt qua, chưa từng và cũng không bao giờ nghĩ con người sẽ vì bản thân mình mà có thể ác độc đến mức làm cho người ta giận sôi như thế, nhìn thấy Đào Ly Hinh quỳ rạp xuống bên người Thẩm Tri Lịch, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Tri Lịch tái nhợt thống khổ như vậy, lần đầu tiên trong đời Thẩm Dĩnh có xúc động muốn giết chết một người.
Cô ráng chống đỡ cơ thể đứng lên, từng bước một đi về phía Giang Sở Tinh, mỗi khi cô tới gần một bước cô ta cũng đối ứng lui về sau một bước.
Thẩm Dĩnh cho là cô ta sợ nhưng lại không nghĩ ra đây cũng là mưu kế của cô ta.
Giang Sở Tinh cứ như vậy từng bước một bị 'Bức lui' trong phòng, đi qua tiền viện, bước chân cô ta xê dịch đi đến cạnh bể bơi, ánh mắt liếc qua sau lưng thấy nước sạch thanh tịnh, cô ta ra vẻ lơ đãng dừng bước lại: "Thẩm Dĩnh, cô muốn làm gì?"
"Cô còn có mặt mũi hỏi tôi sao?" Hai mắt cô đã đỏ ngầu đứng vững bước chân, lý trí đã bị thay thế bằng phẫn nộ, giọng nói không nén được run rẩy: "Có chuyện gì cô có thể nhắm về phía tôi là được, cô làm như vậy với cha mẹ tôi như vậy để làm gì? Cô làm như vậy không sợ gặp báo ứng bị trời phạt sao? !"
Giang Sở Tinh đối mặt với Thẩm Dĩnh như thế này trong lòng có chút không nắm chắc, nhưng sắc mặt cô ta vẫn lạnh nhạt nói một câu: "Ai biết được trái tim của ông ấy lại không tốt chứ."
Giọng điệu này, thái độ này giống như người này dù có chết cũng không có liên quan gì tới cô ta.
"Ha ha" Thẩm Dĩnh bật cười, tức giận tới cực điểm ngược lại lại bật cười, một tia nhiệt độ cuối cùng nơi đáy mắt cũng biến mất, chỉ còn lại vô tận băng lãnh cùng luồng không khí lạnh: "Có phải cô cảm thấy mình bị cái bệnh này thì người trong cả thiên hạ cũng phải nhường cô hay không?"
Ánh mắt cô ngưng kết lại một chỗ, trong nháy mắt rơi vào trên người Giang Sở Tinh liền bắn ra hận ý vô tận, giống như lưỡi dao cắt qua da thịt của cô ta.
Đáng tiếc người trước mắt này cũng không phải người bình thường, da dày đến mức không hề cảm thấy đau, thậm chí cô ta còn có thể bình tĩnh đứng ở chỗ này cùng với cô đối đáp như vậy.
Đáy lòng Thẩm Dĩnh bỗng nhiên dâng lên một trận xúc động khó mà khiềm chế, cô tiến lên một bước nhìn gương mặt còn mang theo ý cười kia, đưa tay một tay bóp lấy cổ của cô ta.
"A!" Giang Sở Tinh kinh hô một tiếng nhưng rất nhanh liền không phát ra được thanh âm nào, bởi vì cái tay bóp trên yết hầu kia đang dần dần siết chặt.
Từng chút, từng chút, đem không khí trong phổi cô ta dần dần rút cạn, nhưng cũng không quá dùng sức, cứ nắm lấy đúng chừng mực như vậy chậm rãi tra tấn cô ta.
"Cô đã bị cái bệnh này thì nên chết đi chứ không nên sống để liên lụy tới người khác, gây tai họa cho người khác, người giống như cô còn sống so với đã chết cũng có cái gì khác nhau đâu!" Thẩm Dĩnh đem những lời độc ác nhất đời này của mình đều dùng để phát tiết, nhìn thấy Thẩm Tri Lịch ngã xuống, cô cũng đã không còn bất kỳ lý trí gì nữa: "Giang Sở Tinh, cô cho rằng Lục Hi yêu cô sao? Anh ấy không hề yêu cô thậm chí còn rất chán ghét cô, cảm thấy cô giống như là chiếc áo khoác nặng vướng víu ép cho anh ấy không thở nổi, anh ấy làm tất cả cho cô không phải là bởi vì cô mà là bởi vì ba mẹ của cô, cô có thấy cô nực cười hay không, vậy mà lại si tâm vọng tưởng muốn lấy được anh ấy, tôi cho cô biết, cho dù có kiếp sau anh ấy cũng sẽ không yêu cô!"
Vẻ mặt vốn không có biểu cảm gì của Giang Sở Tinh sau khi nghe câu nói này rốt cục đã gợn sóng, ánh mắt của cô ta trừng lớn, lỗ mũi cũng mở to, ngay cả khóe miệng đều không tự chủ được có chút co rúm.
Những hiện thực này cô ta vẫn luôn trốn tránh không muốn đối mặt bây giờ lại được nói ra từ trong miệng Thẩm Dĩnh nghe châm chọc cỡ nào.
Giang Sở Tinh đang chuẩn bị giãy dụa phản kháng, ánh mắt quét qua lại nhìn thấy ở cửa đối diện cách đó không xa có một bóng đen đang lao tới đây với tốc độ cực nhanh.
Cô ta chỉ dùng thời gian một giây đồng hồ liền thấy rõ ràng khuôn mặt của người đang tới, cũng chỉ trong nháy mắt này, cô ta làm ra một quyết định lấy tính mạng của mình đi đánh cược.
Thẩm Dĩnh đang bóp lấy cổ của cô ta, cảm xúc kích động tới cực điểm nên căn bản không để ý được những cái khác, nhưng ngay tại lúc này, bỗng nhiên dưới chân Giang Sở Tinh nghiêng một cái, cả người đều rơi xuống bể bơi phía sau lưng.
Sức nặng của cơ thể quá lớn so với lực của bàn tay cô, Thẩm Dĩnh căn bản là không giữ được, trơ mắt nhìn cô ta ngã xuống bể bơi phía sau, 'ùm' một tiếng bọt nước bắn lên không trung.
Cô nhìn cô gái ngâm ở trong nước, sợ sệt trong đầu chỉ chốc lát đã biến mất, lấy lại tinh thần, ngay lúc cô chuẩn bị nhảy xuống cứu người, sau lưng đột nhiên có một cỗ lực đạo to lớn đem cô giật ra.
Quán tính khiến cô trực tiếp ngã xuống trên mặt đất cứng rắn, một đạo thân ảnh thoăn thoắt thay thế cô nhảy vào bể bơi.
Tất cả, đều xảy ra ở trong chớp mắt, Thẩm Dĩnh sững sờ ngồi dưới đất, còn có chút thẫn thờ.
Cô... Không hề đẩy Giang Sở Tinh, cô chỉ bóp lấy cổ của cô ta nhưng sau đó cũng không hề dùng sức, cho nên sở dĩ Giang Sở Tinh ngã xuống nước là bởi vì nhìn thấy Lục Hi tới mới cố ý làm như vậy.
Thẩm Dĩnh đột nhiên hiểu rõ vì sao cô ta lại đi tới chỗ này, vì sao cô ta lại bị mình 'ép' đi đến bên bể bơi, cho dù là trong tình thế như vậy Giang Sở Tinh vẫn có thể tìm cho mình đường lui tốt nhất.
Thật đáng sợ.
Bỗng nhiên toàn thân Thẩm Dĩnh nổi lên hàn ý, cô lảo đảo đứng dậy từ trên mặt đất, không chờ cô thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, Lục Hi đã đem người từ trong nước vớt ra.
Trạng thái của Giang Sở Tinh thật sự không tốt, thân thể có chút co quắp, không ngừng khạc nước, ngay cả đôi mắt cũng nhắm chặt, miệng còn hoảng sợ lẩm bẩm: "Anh Hi, cứu em, mau cứu em..."
Cứu cô ta?
Hai chân Thẩm Dĩnh như là bị đính ở trên mặt đất, là chính cô ta nhảy xuống đó giờ lại làm như bị hại muốn người khác cứu cô ta?
Cô muốn giải thích, cô muốn nói là chính cô ta tự ngã xuống đó, cô không dùng sức cũng không muốn hại chết cô ta, nhưng trước khi lời ra khỏi miệng một giây, cô nghe thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình dùng giọng nói ôn nhu nói với cô ta: "Đừng sợ, anh ở đây rồi, bây giờ anh sẽ đưa em đi bệnh viện."
Tất cả lời nói của Thẩm Dĩnh đều bị phong tỏa lại trong miệng, cô kinh ngạc nhìn động tác cẩn thận nhu hòa ôm cô gái trong ngực của người đàn ông kia, thân thể cao ráo, bước chân cẩn thận, loại thận trọng quý trọng cùng quan tâm kia khiến cô một chữ cũng không nói ra miệng được.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn qua giống như là muốn đem cô đông lạnh, anh nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt như thế, anh hỏi cô: "Hài lòng chưa?"
Trong nháy mắt nhiệt độ toàn thân Thẩm Dĩnh bị rút ra, rõ ràng người rơi xuống nước không phải cô, nhưng so với bất luận kẻ nào cô lại thấy rất lạnh, lạnh quá, lạnh tới mức máu ở bên trong người đếu sắp đông cứng lại, tay chân cô lạnh tới mức run lên, muốn cử động cũng không cử động được.
Cô muốn cười nói với anh một câu 'Anh không tin em sao', nhưng ngay cả thời gian đợi cô mở miệng anh cũng không muốn lãng phí, cứ gấp gáp như vậy, vội vàng ôm cô gái trong ngực, cũng không quay đầu lại rời khỏi nơi này.
Thẩm Dĩnh cứ đứng tại chỗ như vậy, cô không biết sau khi anh vào cửa có thấy Thẩm Tri Lịch ngã dưới đất hay không, cô thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, tất cả trước mắt đều là bộ dáng anh nhíu mày thất vọng nhìn cô, bên tai vang vọng giọng nói ôn nhu của anh an ủi một cô gái 'Đừng sợ, anh ở đây rồi' .
Anh ôm lấy cô gái khiến cho cô chịu nhiều đau xót nhất rời đi, chẳng quan tâm, giống như Đoàn Trí Thiên cũng không quay đầu lại từ bỏ cô...
Thẩm Dĩnh cười, cười bi thương như vậy, có lẽ, cô chưa bao giờ hiểu được người đàn ông này.