CHƯƠNG 129: ANH ẤY VẪN LUÔN ĐI TÌM CÔ
Giọng đàn ông khàn khàn, liên tiếp mấy ngày thân thể tiêu hao cộng thêm cảm xúc kịch liệt chấn động lúc này khiến anh có chút bất ổn, nhưng anh vẫn cố chống đỡ vì người phụ nữ mình yêu, vì muốn giải thích rõ ràng với cô.
Chỉ có mình anh biết, Lúc nghe thấy Phùng Tuyết Du trong lúc vô tình nói ra sự thật anh đã hối hận đến mức nào, nghĩ đến tất cả những chuyện mình làm vừa rồi anh thậm chí sắp không còn dũng khí để đối mặt với cô nữa.
Lông mi Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng chớp mấy cái nhỏ giọng sụt sùi khóc, nghe thấy vậy trái tim anh tan nát không thôi.
"Đêm hôm đó đúng là tôi ở tiệc xã giao, sau khi cúp điện thoại trở về phòng thì cũng kết thúc, nhưng tôi không ngờ Thiệu Mộc Giai lại thiết kế tôi, bây giờ suy nghĩ lại một chút hẳn là cô ta đã bỏ thuốc vào rượu sau đó nhân lúc tôi nghe điện thoại của em, sau đó lại đem ảnh chụp gửi cho em." Giọng nói của anh rất nghiêm túc, êm tai nói: "Nhưng tôi có thể cam đoan với em, tôi và cô ta tuyệt đối không hề xảy ra chuyện gì, tôi đã để Trịnh Tinh Cung tới khách sạn điều tra camera giám sát, em cũng có thể ra mặt hỏi lại Thiệu Mộc Giai."
Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cục mở miệng nói chuyện: "Tôi không muốn hỏi."
Chuyện phát triển tới một bước này cô cũng không biết ai đúng ai sai, cô hận Thiệu Mộc Giai song cũng trách cứ Lục Hi không tin tưởng cô, nhưng quay đầu ngẫm lại, cô đối với anh có hoàn toàn tin tưởng không?
Sâu trong đáy lòng cô tin tưởng anh không phải người lệch lạc, nhưng thật sự khi nhận được tấm hình kia, cô lại không thể khống chế nổi sự nghi ngờ của mình, chờ một câu giải thích của anh nhưng không nghĩ rằng anh có phải cũng không rõ hay không.
Bây giờ nghe được kết quả như vậy cũng không biết là nên khóc hay nên cười, nên khổ sở hay nên vui mừng.
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, anh cau chặt mày lại: "Nếu như tôi biết sẽ thành ra như vậy, nhất định tôi sẽ giải thích rõ với em."
Thẩm Dĩnh đưa tay lau lung tung nước mắt trên mặt một cái, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: "Cái gì tôi cũng không biết, thấy hai người ở cùng một chỗ tôi sắp điên rồi, tôi sợ hãi chuyện giống như trước đây lại một lần nữa xảy ra ở trước mặt tôi sẽ xử lý không tốt, với tôi mà nói anh quan trọng hơn so với Đoàn Trí Thiên rất nhiều, chuyện Thiệu Mộc Giai làm với tôi tất cả đều là ác mộng, tôi thật sự rất sợ hãi... "
Cho nên cô trốn tránh, cô lựa chọn rời đi không dám đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà sau khi thật sự rời khỏi thành phố J rồi cô mới phát hiện ra cô căn bản là không quên được, nhắm mắt lại là thấy anh, mở mắt cũng thấy anh, nhìn thấy phong cảnh đẹp sẽ nghĩ đến anh, gặp nguy hiểm người đầu tiên lóe lên trong bộ não cũng là anh.
Người đàn ông này đã sớm trong lúc lơ đãng thâm nhập vào cuộc sống của cô, trở thành một bộ phận khó mà dứt bỏ.
"Tôi biết, tôi đều biết hết." Lục Hi nghe thấy cô run run nói từng câu từng chữ không rõ ràng thì trái tim như bị đao cắt: "Thật xin lỗi, là tôi không tốt, tôi sai rồi."
Môt người đàn ông cao ngạo như vậy không ngừng nói xin lỗi với cô, vì muốn tới gần cô thậm chí còn quỳ một gối xuống trên mặt đất: "Bảo bối, đừng khóc nữa có được không?"
Nước mắt của cô là vũ khí trí mạng khiến anh không có cách nào coi nhẹ, cô vừa khóc tất cả kiêu ngạo của anh cũng liền mất hết.
Lục Hi cũng không nhịn được nữa, cánh tay dài bao quanh bờ vai của cô đem người kéo vào trong ngực, cái cằm đè lên đỉnh đầu của cô, trong lòng quyết tâm nhưng động tác bên ngoài lại nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ lại dọa đến cô.
Thẩm Dĩnh tạm thời vẫn không muốn anh lại gần, chuyện xấu vừa rồi cô chưa quên được, cô đưa tay đẩy bộ ngực của anh nhưng đẩy mấy lần vẫn không thành công, cô lấy hết sức lực cố gắng đẩy anh trực tiếp ngã ra trên mặt đất.
Nhìn anh nửa nằm ở trên mặt đất, Thẩm Dĩnh run lên rất lâu tinh thần mới hồi phục lại, trên lông mi còn vương vài giọt nước mắt, cô ngay cả khóc cũng không để ý tới.
"Lục, Lục Hi?" Thăm dò gọi anh một tiếng nhưng người kia một chút phản ứng cũng không có.
Thẩm Dĩnh sắp bị hù chết, bàn tay chống xuống đất nửa quỳ ở bên cạnh anh, đưa tay sờ lên trán anh thấy nhiệt độ nóng hổi dọa người: "Lục Hi, anh sao vậy, anh tỉnh lại đi đừng dọa tôi!"
Nhưng mặc cho cô có gọi thế nào, anh ngã xuống rốt cuộc vẫn không hề mở mắt.
Lúc này Thẩm Dĩnh mới phát hiện không chỉ sắc mặt của anh không tốt, dưới hốc mắt anh có quầng thâm rất đậm, gương mặt cũng đỏ ửng không bình thường, vừa rồi lúc nói chuyện với cô giọng nói của anh cũng khàn khàn khác thường.
Chẳng lẽ là sinh bệnh rồi?
Thẩm Dĩnh lấy điện thoại anh mang theo trong người anh ra nhưng màn hình có để khóa mật mã, cô thử mấy cái đều không thành công, cuối cùng ôm một tia ảo tưởng không thực tế nhập sinh nhật của mình vào.
‘Tạch'
Màn hình mở ra khiến cô sửng sốt một chút, lại một lần nữa nước mắt mãnh liệt trào ra: "Hu hu hu, đồ ngốc..."
Thẩm Dĩnh vừa khóc vừa tìm số điện thoại của Trịnh Tinh Cung, vừa ấn gọi đi mấy giây đã có người bắt máy: "Tổng giám đốc Lục."
"Thư ký Trịnh, là tôi, bây giờ tôi và Lục Hi đang ở tầng cao nhất của khách sạn, anh ấy đang phát sốt đã té xỉu, anh mau dẫn người lên đây đi..."
...
Hai mươi phút sau, Lục Hi được đưa vào một bệnh viện cách khách sạn gần nhất.
Truyền dịch hạ sốt, làm kiểm tra toàn diện, ngoại trừ sốt cao bốn mươi độ mất nước còn thêm viêm phổi cấp tính.
Viêm phổi.
Nghe được kết quả này, Thẩm Dĩnh có chút ngoài ý muốn: "Còn vấn đề gì khác không bác sĩ?"
"Không sao đâu, chỉ cần ít hút thuốc, chú ý ăn kiêng, truyền dịch mấy ngày là được thôi. "
Ánh mắt Thẩm Dĩnh phức tạp gật nhẹ đầu: "Cảm ơn."
"Có gì cứ tìm tôi."
Trịnh Tinh Cung tiễn bác sĩ ra sau đó trở lại phòng bệnh một lần nữa, nhìn người đàn ông mặt tái nhợt nằm mê man trên giường bệnh trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhìn Thẩm Dĩnh đang ngồi một bên nói khẽ: "Cô Thẩm có thời gian không, tôi có mấy câu muốn nói riêng với cô."
Thẩm Dĩnh hơi sững sờ, lập tức gật đầu đi ra khỏi phòng.
Ở cầu thang thoát hiểm của bệnh viện, Trịnh Tinh Cung nhìn người phụ nữ đang đứng ở một bên, dáng người cô nhỏ nhỏ, thân hình mảnh mai, cả người đều lộ ra một vẻ nhã nhặn mềm mại, nhưng từ trong miệng Tổng giám đốc Lục có thể cảm giác được, cô là một người phụ nữ rất cứng cỏi.
"Thư ký Trịnh có lời gì có thể nói thẳng, không cần do dự." Thẩm Dĩnh biết Trịnh Tinh Cung đối với Lục Hi từ công việc đến việc riêng đã vượt qua tầng quan hệ đồng nghiệp này nên cũng không câu nệ.
Trịnh Tinh Cung cười nói: "Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn nói cho cô Thẩm biết tình hình mấy ngày này của Tổng giám đốc Lục là thế nào thôi."
Thẩm Dĩnh nhìn anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe anh ta tiếp tục nói tiếp.
"Ngày đầu tiên cô Thẩm rời đi, Tổng giám đốc Lục liền bỏ hết công việc đi tìm cô, lúc phát hiện ra cô đang ở thành phố H đã lập tức nhờ quan hệ để người quen ở thành phố H tiếp tục tìm kiếm, ban ngày vùi đầu vào xử lý công việc của công ty gần như không rời tay, cả người đều rất u ám, có một lần tôi mang bữa ăn đưa đến văn phòng bên trong có một món là cô Thẩm thích ăn, Tổng giám đốc Lục nhìn rất lâu nhưng đũa cũng không nhúc nhích." Trịnh Tinh Cung nói đến đây thì dừng một chút, dường như đang nghĩ lại hoàn cảnh lúc ấy sau đó anh ta lại nói: "Qua hai ngày rốt cuộc cũng tìm được nơi ở của cô ở thành phố H Tổng giám đốc Lục đã hoãn rất nhiều cuộc họp trực tiếp chạy tới đó lại biết được cô đổi khách sạn, chúng tôi khuyên ngài ấy nghỉ ngơi một chút lại tìm tiếp nhưng ngài ấy không chịu nghe ngựa không ngừng vó đuổi tới, phổi của ngài ấy bị viêm đoán chừng là do làm việc mết nhọc lại nghỉ ngơi không đầy đủ cộng thêm hút thuốc lá quá nhiều gây nên."
Thẩm Dĩnh nghe vậy hốc mắt đỏ lên đưa tay che miệng của mình sợ sẽ khóc lên.
"Cô Thẩm, làm một cấp dưới có lẽ tôi không nên nói như vậy, nhúng tay vào sinh hoạt cá nhân của ông chủ mình là không tốt nhưng tôi muốn cho cô biết tình cảm của Tổng giám đốc Lục đối với cô." Trịnh Tinh Cung lui về sau một bước: "Nếu như tôi nói quá nhiều hi vọng cô chớ để ý."
"Những ngày này... anh ấy vẫn luôn đi tìm tôi sao?" Thẩm Dĩnh hỏi có chút không lưu loát.
Trịnh Tinh Cung không chút do dự gật đầu, giọng nói kiên định: "Đúng vậy, Tổng giám đốc Lục đi tìm cô một phút cũng không ngừng."