CHƯƠNG 233: KHIÊU KHÍCH TRÊU ĐÙA
"Chung quy vẫn là vì Sở Tinh?" Lục Hi tiến lên một bước giảm khoảng cách cuối cùng của hai người, giơ tay ôm con người nhỏ nhắn trước mắt vào trong lòng, anh thổn thức: “Dĩnh Dĩnh, cho anh chút thời gian, anh sẽ xử lí tốt."
"Không phải tôi chưa cho anh, bây giờ đã muộn rồi." Nhiệt độ trên cơ thể người đàn ông xuyên thấu qua lớp quần áo truyền tới, đây đã từng là cái mà cô lưu luyến nhất, đối với cô mà nói bây giờ muốn đẩy ra thì rất đau khổ: “Ba mẹ tôi sẽ không đồng ý tôi tiếp tục ở cùng anh, Lục Hi, chúng ta tỉnh táo chút đi, người nhà anh cũng sẽ không đồng ý.
Cô đã từng cho rằng những vấn đề này đều có thể vượt qua, bây giờ nhìn lại, hóa ra là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cổ họng của người đàn ông chuyển động hai lần, giọng nói khàn khàn: “Anh không thể không có em."
Từ lâu tình yêu của anh đối với cô đã sâu tận xương tủy, bây giờ bảo anh đột nhiên dùng lại, đã không kịp nữa rồi, cái nhớ nhung đến điên cuồng nảy sinh, sẽ chiếm đoạt anh.
"Anh như vậy thì chỉ có thể để tôi cùng đau khổ với anh."
"Anh nói rồi, sẽ không để cho tình huống đó lại xảy ra."
"Anh lấy gì để bảo đảm? Anh muốn tôi tin anh, hay là tin tưởng nhân phẩm của Giang Sở Tinh? Lần này là ba tôi, có phải lần sau người gặp nạn là mẹ tôi không?" Cô vừa nói, tâm trạng trở nên kích động, liều mạng muốn thoát khỏi lồng ngực anh.
Hai tay Lục Hi siết chặt, không để cô rời khỏi mình nửa bước, rượu đã uống không đến nỗi say, nhưng đủ để cho người có dũng khí và xúc động: “Trừ em ra, anh không yêu người khác được."
Tình yêu của anh vốn quá thiếu thốn, bây giờ khó khăn lắm mới để nhiệt tình tích góp từng tí một lâu như thế cho cô, cũng không có dư thừa để đổi thành người khác.
Thẩm Dĩnh giống như ngọn đuốc chiếu vào trong cuộc đời tối tăm của anh, nếu như ngọn đuốc đó đi rồi, sau này sẽ không có nữa, thế nên dù có thế nào anh cũng phải bắt được.
Giống như là người đuối nước nắm chặt phao cứu mạng cuối cùng vậy, anh cũng đang giữ lại người phụ nữ cho anh vô số ấm áp.
Vì những lời này mà Thẩm Dĩnh dừng động tác, dù sao cũng là người đàn ông yêu sâu đậm, phải nói trong lòng không thể có chuyện không có chút gợn sóng, chỉ là... Cô phải tỉnh táo.
"Lục Hi, đau dài không bằng đau ngắn, giữa chúng ta cứ như vậy đi, cho nhau một con đường sống."
"Em đi thì anh cũng không còn đường sống." Rốt cuộc anh cũng buông cô mấy phần, tay chạm vào gương mặt mịn màng của cô: “Con đường của anh bị vô số người lên án, phản bội, thậm chí là rời đi, anh cũng gắng gượng qua được, duy chỉ có em, là đoạn quan trọng mà anh không qua được. Anh không biết làm sao mới có thể làm cho em không đau khổ như thế, nhưng nếu để anh buông em ra, thì không thể."
Ba chữ cuối anh nói vừa hung ác vừa nặng nề, giống như cắn chặt thì có thể thay đổi hết tất cả.
Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng khép mắt lại, trong lòng phức tạp: “Anh hà cớ gì phải ép tôi ở lại?"
"Dù chỉ là nhìn em như thế, anh cũng đủ rồi." Trước khi gặp được Thẩm Dĩnh, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình lệ thuộc vào một người như thế, nhưng mà tất cả đều thay đổi trong lặng lẽ, đến lúc anh sắp phát hiện ra thì không cách nào dứt ra rời đi được rồi.
"Lục Hi, anh đừng ích kỉ như thế được không? Anh nghĩ tới tôi chưa, tôi chen giữa anh và Giang Sở Tinh thì sẽ đau khổ thế nào, anh từng cân nhắc hay chưa? Anh không thể rời bỏ thì phải để tôi cùng chịu đau khổ với anh sao?"
Anh không trả lời được, bởi vì đối với anh mà nói, chỉ cần có Thẩm Dĩnh bên cạnh, tất cả mọi sự đau khổ đều không coi là đau khổ. Anh ích kỉ, như vậy nên dù thế nào cũng không nói ra được.
Yên lặng một lúc, anh lùi về sau một bước, ánh mắt rơi vào vali bên chân: “Nếu như em khăng khăng muốn đi, người có thể đi, vali để lại."
"Dựa vào cái gì chứ?" Thẩm Dĩnh khom người cầm vali trong tay: “Nếu như tôi không đồng ý, chẳng lẽ anh còn muốn giam lỏng tôi?"
"Em biết với năng lực của anh thì dù không hạn chế tự do của em, cũng có thể làm cho em không thể đi đâu được." Nói xong anh nở nụ cười ngắn ngủi: “Dĩnh Dĩnh, em biết mà, anh không muốn làm thế với em."
"Anh nói không muốn nhưng cũng làm như vậy." Thẩm Dĩnh buồn bã nhìn anh: “Anh luôn nói hòa hảo, nhưng không có cách nào buông bỏ Giang Sở Tinh được."
"Em ấy hết bệnh sẽ về New Zealand, thời gian này cũng sẽ không ở trong biệt thự, chỉ có mình em."
Câu trả lời tránh nặng tìm nhẹ này rõ ràng không phải như Thẩm Dĩnh mong muốn: “Tôi không nói cái này, anh biết rõ."
Ừ, anh biết, anh biết cô muốn gì, nhưng với anh việc buông bỏ Giang Sở Tinh chính là thất tín bội nghĩa, anh không làm được, cũng không thể nào đối mặt với ba mẹ nhà họ Giang đã qua đời vì anh.
"Thím Lâm." Anh xoay người gọi vọng xuống dưới lầu.
Vào lúc anh lên lầu thím Lâm đã đừng chờ ở dưới, chỉ sợ xảy ra tình huống như lần trước, nghe anh gọi, lập tức đi tới: “Cậu Lục, có gì dặn dò sao?"
"Lấy đồ trong vali treo vào phòng treo đồ." Anh hất cằm hướng về vali trong tay Thẩm Dĩnh.
Thím Lâm nhìn, hơi gây khó dễ rồi, không chờ bà xoắn xuýt, Thẩm Dĩnh mở miệng hơi tức giận nói: “Chuyện giữa chúng ta, anh đừng lấy thím Lâm ra ngăn cản tôi."
Bà ấy chỉ tới để làm việc, không có nghĩa vụ phải chịu sự khó chịu đó.
Thím Lâm cảm kích nhìn cô, trong lòng yêu thương không dứt: “Cô Thẩm, cậu thật sự hi vọng cô ở lại, mấy ngày nay cô không ở đây, cuộc sống của cậu cũng không được tốt, người cũng gầy đi nhiều."
Người đúng là ti tiện, cho dù chuyện thành như bây giờ, thím Lâm vừa nói vậy, tầm mắt của Thẩm Dĩnh đã nhìn sang theo bản năng. Vì gầy đi nên ngũ quan thâm thúy góc cạnh của người đàn ông càng thêm rõ nét, xương gò má hơi hơi hiện ra, lúc ở bệnh viện đã gầy đi nhiều, lúc này còn gầy hơn.
Thời gian ngắn ngủi, giảm ít nhất năm cân, Thẩm Dĩnh nhìn mà trong lòng cũng khó chịu theo.
Nhưng có thể thế nào đây chứ? Bây giờ dưới chân như một bàn cờ chết, dù quân cờ đi tới vị trí nào cũng không thích hợp.
Thẩm Dĩnh hít thở một hơi thật sâu: “Vậy thì làm phiền thím Lâm sau này chăm sóc anh ấy nhiều hơn."
Lục Hi nhíu mày, lúc lại mở miệng giọng nói đã bị dồn nén xuống: “Thím Lâm, cầm vali vào đi."
"Ôi, vâng..." Lúc này thím Lâm mới bất đắc dĩ lấy vali khỏi tay Thẩm Dĩnh, một đường kéo vào phòng treo đồ, dựa theo giao phó mà lại treo đồ lên và xếp xong.
Thẩm Dĩnh vừa tức vừa tủi, cảm thấy chuyến này mình tới đây là một chuyện cười, nhất thời tức giận mất hết lí trí, tiến lên một bước cầm lấy tay anh rồi lôi người vào phòng ngủ.
"Sầm."
Cửa phòng đóng sầm lại, cô buông cổ tay người này ra, đôi mắt lanh lợi nhìn anh chằm chằm, hai tay cũng không nhàn rỗi, lần lượt cởi hết cúc áo: “Không để tôi đi? Cảm thấy còn chưa chơi đủ à? Được thôi, tôi tác thành anh!"
Cô cởi áo khoác ngoài ra, sau đó là áo len bên trong, cho đến khi cởi xong áo hở cổ, một góc đồ lót ren màu đen lộ ra, làn da trắng tuyết lay động làm Lục Hi đau cả mắt, mắt thấy cô muốn cởi, trước tiên giữ tay cô lại: “Thẩm Dĩnh, em biết mình đang làm gì không!"
"Tôi biết chứ!" Cô cười, cười đến chảy nước mắt, đáy mắt trở nên đỏ bừng: “Anh không để tôi đi, đàn ông không cho phụ nữ đi có thể vì cái gì chứ? Tình cảm thì tôi không cho anh được, tôi lấy thân thể thỏa mãn anh thôi, anh muốn thì tới lấy đi!"
Lục Hi khó chịu, sắc mặt xanh đen, hai câu của cô đã làm cho sự dụng tâm lương khổ của anh trở thành thứ không đáng một đồng, ở chuyện chọc giận anh đúng là đệ nhất thiên hạ.
"Em..." Anh vừa định nói, lại vì một động tác to gan của cô mà im bặt.
Bàn tay mềm mại còn mang theo cảm giác mát mẻ, cứ vậy mà đưa vào trong áo quần anh, khiêu khích trêu chọc không theo cách thức nào.