CHƯƠNG 107: THẮNG KIỆN
Giọng nói truyền đến trong điện thoại không hề trẻ tuổi, đoán chừng là bề trên của anh, mỗi một câu chữ đều là phản đối anh và cô ở bên nhau.
“Alo? Tiểu Hi con nghe thấy không? Ta và bà ngoại con không tán thành việc con và người phụ nữ đó ở bên nhau. Cho dù chúng ta đều mong con tìm được người có thể cùng con vui vẻ, ổn định trải qua ngày tháng sau này, nhưng tuyệt đối không phải là cô ta! Yêu cầu của nhà chúng ta không cao, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận một người phụ nữ đã ly hôn, con nghe rõ không?!” Giọng nói của cụ già vẫn liên tục không ngừng truyền đến trong điện thoại, từng câu từng chữ đều giống như con dao găm cứa vào trái tim Thẩm Dĩnh: “Những bức ảnh đó, ta và bà ngoại con đều xem qua rồi, cũng không giống là giả, người phụ nữ đó bản thân khẳng định cũng không có chừng mực, nếu không vì sao lại ly hôn. Chuyện này cũng là lỗi ở cả hai bên, con đừng để bị lừa!”
Thẩm Dĩnh cảm thấy tay nắm điện thoại của mình không còn chút sức lực, giống như tấm màn che cuối cùng bị người ta kéo rách. Sự châm chọc trần tụi này khiến cô không còn nơi nào để che giấu.
Hóa ra, nguyên nhân anh nhất định không nói chính là đây?
Sau khi lấy lại tinh thần, cô gần như ngay lập tức cúp điện thoại, không dám chậm trễ một giây nào, chỉ sợ nghe thêm được những thứ khác từ miệng cụ già sẽ càng khiến cô chịu không nổi.
Sau khi đặt điện thoại di động xuống, Thẩm Dĩnh giống như chạy trốn khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, cả cơ thể dán chặt vào bức tường trên hành lang. Cảm giác không có chút sức lực nào xông thẳng từ dưới chân lên đầu cô.
Nhớ lại ngày đó, khi nhận điện thoại anh lo lắng như thế nào, sợ cô nghe thấy, sau đó vội vã về nhà, là vì người nhà anh biết quan hệ của họ.
Thẩm Dĩnh nghĩ đến những bức ảnh cụ già mới nói ban nãy, trong lúc nhất thời, đầu có chút loạn, là đang nói bức ảnh của cô trên mạng, hay là cái khác?
Cho dù là cái nào, thái độ của cụ già đã vô cùng kiên quyết.
Không có chừng mực, đã từng ly hôn.
Mấy từ đó hiện lên trong đầu cô, Thẩm Dĩnh cắn chặt môi, nghĩ đến thời điểm phát hiện Đoàn Trí Thiên vượt quá giới hạn, Thẩm Tri Lịch đã nói với cô.
“Một người phụ nữ ly hôn phái đối mặt với những gì, con biết không?”
Chuyện cho tới bây giờ, những vấn đề tàn khốc và khó khăn này thật sự không đơn giản chỉ là nói ra là được. Trong xã hội hiện nay, dường như sai lầm lớn nhất để dẫn đến ly hôn đều đổ lên đầu người phụ nữ, mặc dù cô đã nói với Đoàn Trí Thiên, cô mới là người bị hại vô tôi, nhưng “sự khoan dung” lớn nhất trong mắt người khác lại là một câu: “Một cây làm chẳng nên non.”
Trong mắt tất cả mọi người, người đàn ông ưu tú giống như Lục Hi, họ sẽ bằng lòng nhìn thấy anh ở bên một người phụ nữ đã từng ly hôn ư?
Thẩm Di đều hiểu rõ, nhưng cô rốt cuộc đã làm sai gì chứ…
Thậm chí cô còn không biết bản thân mình nên làm như thế nào mới có thể xóa bỏ những thành kiến của mọi người đối với cô, bởi vì dường như làm như thế nào cũng không có tác dụng.
Ngay trong lúc Thẩm Dĩnh đang suy nghĩ, điện thoại cất trong túi áo rung lên, là một số lạ. Nhưng vào lúc này, người vội vã, lo lắng như vậy gọi điện thoại cho cô chỉ có thể là người nhà họ Đoàn, trong lòng có chút do dự, sợ họ tức nước vỡ bờ, sẽ gây ra phiền phức cho Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh, cho nên vẫn nhận điện thoại: “Alo?”
“Thẩm Dĩnh, cô rốt cuộc muốn như thế nào!?” Người đàn ông gào lên bằng giọng nói không kiềm chế nổi sự tức giận, gào to đến nỗi làm đau tai người khác.
“Tôi?” Cả người Thẩm Dĩnh lạnh run, cơ thể giống như được vớt ra từ trong nước lạnh: “Anh có ngày hôm nay, toàn bộ đều là tự mình gieo gió gặt bão, những thứ này chẳng qua chỉ là cái giá anh phải trả mà thôi.”
Chuyện cho đến bây giờ, anh ta vẫn như cũ không cảm thấy sám hối, chỉ biết chỉ trích, tức giận mắng người. Đương nhiên, bây giờ, cô cũng nghĩ thông rồi, căn bản không quá mong đợi Đoàn Trí Thiên có thể ý thức được sai lầm của bản thân.
“Cô đây chính là lừa gạt trong hôn nhân, kết hôn hơn một năm, cô liền muốn cầm đi một nửa tài sản nhà họ Đoàn, tham vọng của cô…”
“Vậy anh đi tố cáo tôi đi.” Thẩm Dĩnh vô cùng chán ghét, thậm chí cũng không có nhẫn nại nghe anh ta nói hết: “Vụ kiện ly hôn giữa tôi và anh, tòa án đã tuyên bố rồi, sau này chúng ta chính là người xa lạ, anh không cần nói với tôi những lời này, có gì không hài lòng, anh có thể tha hồ kháng án.”
Dường như là bị thái độ dứt khoát của người phụ nữ làm cho khiếp sợ, Đoàn Trí Viễn im lặng mấy giây, sau đó đột nhiên cười lớn, giống như người bị điên: “Ha ha ha ha, thế nào, cô cho rằng thoát khỏi tôi thì có thể ngồi lên được vị trí bà Lục ư? Cô quả thật là nằm mơ giữa ban ngày! Người nhà họ Lục đoán chừng đã tìm đến cô rồi đúng không?”
Thẩm Dĩnh vốn không nghe lọt tai những lời anh ta nói, chỉ đến khi anh ta nói tới chữ: “Nhà họ Lục”.
Làm sao anh ta biết?
Trái tim Thẩm Dĩnh bỗng đập mạnh, lông mày nhăn lại, cả cơ thể bởi vì kinh hãi mà rời khỏi mặt tường, giọng nói có phần khẩn trương: “Là do anh gây ra?”
Đoàn Trí Thiên hừ lạnh một tiếng: “Nếu không cô cho rằng vì sao nhà họ Lục lại đột nhiên tìm đến cô?”
Anh ta không biết Lục Hi đã chặn lại tất cả những thứ này, vẫn dương dương tự đắc: “Trong tay tôi có rất nhiều thứ có thể khiến cho người nhà họ Lục ghê tởm cô, cho nên đừng ép tôi làm ra chuyện khiến cô không có lợi.”
Nghe được lời anh ta nói, lại liên tưởng đến những lời nói ban nãy của người nhà anh trong điện thoại, Thẩm Dĩnh dần dần hiểu ra: “Là anh gửi ảnh của tôi đến nhà cũ của Lục Hi?”
“Là vậy đó thì sao?” Đoàn Trí Thiên thoải mái thừa nhận, vô sỉ khiến cho người ta phẫn nộ: “Là cô ép tôi, cô cho rằng làm cho tôi sống không vui vẻ, tôi sẽ bỏ qua cho cô sao! Nếu cô vẫn khăng khăng muốn chia tài sản nhà họ Đoàn, vậy thì đó mới chỉ là bắt đầu!”
“Anh!” Thẩm Dĩnh tức giận, lồng ngực lên xuống phập phồng bởi vì cảm xúc mãnh liệt, cô phải làm sao đây? Đối mặt với loại người mặt dày, không quan tâm hơn nữa còn vô lại, không biết xấu hổ như Đoàn Trí Thiên, cô có thể làm được gì chứ!?
Im lặng hồi lâu, ngón tay Thẩm Dĩnh cũng trở nên lạnh buốt: “Đoàn Trí Thiên, hiện tại anh đã mất đi rất nhiều thứ, nếu anh còn tiếp tục như vậy, sẽ chỉ mất thêm càng nhiều.”
“Ha ha!” Đoàn Trí Thiên giống như là nghe được chuyện cười: “Dù sao bây giờ tôi cũng là tiếng xấu lan xa rồi, tôi không quan tâm! Tôi đánh cuộc một lần với cô cũng không có gì để mất! Ngược lại là cô, cô không lo lắng người nhà họ Lục đối với cô…”
“Tút tút tút…”
Không đợi anh ta nói hết câu, Thẩm Dĩnh đã vội vàng ngắt điện thoại, chán ghét giọng nói của anh ta, mọi thứ của anh ta, đồng thời cũng chán ghét bản thân đã từng bất chấp yêu anh ta.
Lúc đó đúng là bị mù mà, mới nhìn trúng tên cặn bã này.
Cho nên đi tới bước này, cô không phải là người bên trong hay bên ngoài, dựa vào nỗ lực của tuổi trẻ và tình cảm đẹp đẽ thời niên thiếu, đã trở thành vũ khí để người đàn ông này công kích cô.
“Reng reng”
.Điện thoại di động rung lên hai tiếng, một tin nhắn được gửi đến từ số điện thoại ban nãy.
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, mở ra, tầm mắt dán chặt vào bức ảnh hiện lên trong tin nhắn. Mọi tư thế, khó coi, nhưng bức ảnh đó lại không thể quen thuộc hơn nữa.
Mọi thứ xung quanh giống như dừng lại, ngay đến cả hô hấp cũng giống như không còn tồn tại.
Nửa phút sau, Thẩm Dĩnh trượt xuống tường, cuộn tròn ở chân tường, hai tay đặt trên đầu gối, và bật khóc.
“Hu hu hu…” Âm thanh nức nở, vỡ tan kiềm chế ở nơi sâu thẳm trong cuống họng, sợ người đàn ông bị bệnh đanh nằm trong phòng ngủ nghe thấy, đều hóa thành tiếng nức nở tan nát cõi lòng.
Những giọt nước mắt giống như những hạt đậu trào ra, cô không phải là chưa từng nghĩ đến sau khi thắng kiện sẽ xay ra tình cảnh như thế này, nhưng điều cô sợ nhất chính là Đoàn Trí Thiên và nhà họ Đoàn sẽ như cũ nhất định không dừng lại việc trả thù cô.
Chuyện lo lắng nhất vẫn chưa xảy ra.
Cuộc hôn nhân trước đây giống như một miếng thạch cao da chó dán chặt lên người cô, thậm chí cô còn không biết nên thoát khỏi như thế nào.
Cô còn có thể thoát khỏi sao?
Có dù có thể, thì cũng phải một năm, năm năm, mười năm, thậm chí là lâu hơn. Không ai sẽ đứng nguyên tại chỗ đợi cô, bao gồm cả Lục Hi.
Giờ khắc này, Thẩm Dĩnh triệt để mất đi niềm tin đối với chính mình, thậm chí cô còn nghĩ, nếu như bản thân vẫn là Thẩm Dĩnh chỉ muốn thắng kiện và ly hôn thôi thì tốt rồi.
Nhưng, trên thế giới này từ trước đến nay không hề có hai từ: “Nếu như”, cô yêu Lục Hi, cho nên dằn vặt, cho nên khó khăn.