Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 39: EM LÀ NGOẠI LỆ




CHƯƠNG 39: EM LÀ NGOẠI LỆ

Lục Hi nắm lấy mặt cô, làm cho cô nhìn thấy rõ ràng sự thâm hiểm trong mắt mình: “Kim chủ muốn lúc nào thì em phải cho lúc đó, vậy mới gọi là kim chủ, hiểu chưa?”

Anh nói xong liền thò tay vào trong váy của cô, bàn tay dày rộng còn mang tkeo cảm giác lạnh lẽo của ban đêm, chạm vào trên da làm Thẩm Dĩnh rùng mình một cái: “Đây là ở bên ngoài. Lục Hi anh điên rồi sao? Người khác sẽ nhìn thấy mất!”

Mặc dù người này có ham muốn lớn, nhưng ở trong lòng Thẩm Dĩnh , anh tuyệt đối không phải là một người đàn ông sẽ làm loạn.

Nhưng mà bây giờ lại...

“Người khác nhìn thấy thì thế nào?”

Thẩm Dĩnh trợn tròn mắt, khó có thể tin nổi nhìn anh, giống như mình đang nghe nhầm: “Anh bình tĩnh một chút có được không? Anh đừng như vậy mà, tôi xin anh đấy...”

Người đàn ông dường như không nghe được lời cầu xin của cô, động tác vẫn không ngừng, tiếp tục làm loạn ở trên người cô.

Sức chống cự của Thẩm Dĩnh hoàn toàn biến mất, may mà lý trí của anh còn tồn tại, thấy viền mắt cô hơi ửng đỏ, hai bàn tay mạnh mẽ đầy sức lực lại thả cô ra, cũng không thật sự làm gì cô.

Chỉ là đôi mắt sắc bén kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô: “Nếu tôi thật sự dùng cách thức kia của kim chủ để đối xử với em, em có chịu được không?”

Lúc này Thẩm Dĩnh mới hiểu được vì sao anh lại đột nhiên tức giận như vậy, hóa ra là vì câu nói vừa rồi của cô. Nhưng cô nói có sai sao? Quan hệ của bọn họ như vậy mà, anh không phải là kim chủ của cô thì là gì?

Người đàn ông hơi nheo mắt, tránh ánh mắt của cô mở miệng nói ra những lời lẽ đầy ẩn ý sâu xa: “Bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi sao?”

Trong mắt Thẩm Dĩnh có chút hoảng loạn vì bị vạch trần, mất tự nhiên rời mắt đi, không nhìn ánh mắt ép người của anh nữa: “Tôi chỉ sợ nhỡ có người đi ra sẽ thấy thôi.”

Lục Hi xem thường xì tiếng, giơ tay lên vỗ nhẹ vào mặt cô hai cái, không đau mà càng giống như đang ve vãn: “Lúc này, chỗ này, em nói cho tôi biết ai sẽ ra chứ, hả?”

Thẩm Dĩnh lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, hoàn toàn yên tĩnh, đừng nói là người, có lẽ ngay cả quỷ cũng không có...

“Nếu em để ý như vậy, sao không tự mình hỏi tôi.” Lục Hi nhìn gương mặt cô thoáng đỏ lên, giọng điệu nghiêm túc nói: “Em rất sợ tôi.”

Đây không phải là câu hỏi mà là một lời kể.

Thẩm Dĩnh lóe sáng, dưới ánh đèn đường còn sáng hơn cả ánh sao làm cho Lục Hi suýt nữa thì không nhịn được lại hôn lên.

“... Có một chút.” Thẩm Dĩnh nghẹn một lúc lâu mới thốt ra hai chữ.

Nếu nói sợ thì không phải là sợ như thế, nhưng muốn nói không sợ, đối mặt với Lục Hi cô cũng sẽ cảm thấy khẩn trương gò bó.

Có lẽ thân phận giữa hai người đã làm cô thấy áp lực, làm cho cô luôn không được tự tin.

“Em không cần sợ tôi.” Trên đỉnh đầu vọng tới giọng trầm khẽ của người đàn ông.

Thẩm Dĩnh ngẩn người và ngây ra nhìn anh: “Cái gì?”

“Người khác đều sợ tôi nhưng em không cần phải sợ tôi.” Lục Hi nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, vừa rồi anh xoa làm mái tóc rơi rối, dưới ánh đèn có vẻ bù xù, ngược lại có chút đáng yêu, khóe miệng anh cong lên: “Em thật sự xem tôi là cầm thú, kéo quần thì không nhận người nữa sao?”

“...” Thẩm Dĩnh vội vàng rời tầm mắt. Đây là ví dụ nát gì thế? Anh không cần mặt mũi nữa à!

“Thẩm Dĩnh .”

Trong bóng đêm yên tĩnh, giọng đàn ông có vẻ đặc biệt dễ nghe.

Thẩm Dĩnh khẽ đáp: “Dạ?”

“Em không cần sợ tôi, đã hiểu chưa?” Anh lặp lại một lần nữa, khi nói lời này đồng thời cũng thả cằm của cô ra, châm một điếu thuốc và chậm rãi hít một hơi.

Thẩm Dĩnh cái hiểu cái không khẽ gật đầu, ý của anh là anh sẽ không làm cô bị thương tổn nữa.

Thật ra cô tin, vài lần cô túng quẫn đều ở bên cạnh anh, hơn nữa anh thật sự muốn làm gì cô thì căn bản không cần tốn nhiều sức lực như vậy, muốn làm gì thì nói là được rồi.

Nhưng anh không làm vậy.

Không biết có phải ánh trăng quá đẹp, ánh sáng lạnh lại dịu dàng rơi vào trên vai hai người, Thẩm Dĩnh ngẩng đầu nhìn từng đường nét sắc sảo trên gương mặt của người đàn ông, không nhịn được hỏi thêm vài câu: “Lục Hi , anh có hối hận khi giúp tôi như vậy không?”

Thẩm Dĩnh cảm thấy hôm nay Đoàn Trí Thiên tìm đến Hình Yên đã rất lúng túng ròi, làm không tốt có thể sẽ la hét gây ầm ĩ, đến lúc đó nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lục Hi . Cho dù cuối cùng không gây ra chuyện nực cười, nhưng cũng đủ làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Cô còn tưởng là Lục Hi sẽ chú ý, nhưng không ngờ người này không do dự lấy một giây đã mở miệng.

“Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì khiến mình phải hối hận cả.” Anh giơ tay lên xoa gương mặt mềm mịn của người phụ nữ, tiến lên trước và cúi người thở ra hơi nóng ở bên tai cô: “Em là một ngoại lệ, nhưng tôi không hối hận.”

...

Đêm nay, Thẩm Dĩnh gần như không ngủ yên được. Sau khi cô trở lại biệt thự và nằm ở trên giường, bên tai vẫn vang vọng mấy câu mà Lục Hi đã nói với cô.

Cô chùm chăn lên đầu, trong lòng rối bời. Điều duy nhất cô có thể xác định chính là người đàn ông tên là Lục Hi này càng lúc càng làm cô nhớ nhung, thậm chí còn hồi tưởng lại chuyện đã qua.

Sáng hôm sau, chưa tới sáu giờ mà Thẩm Dĩnh đã thức dậy, sau khi thu dọn đồ của mình xong, cô nhân lúc Đoàn Trí Thiên và Thiệu Mộc Giai còn chưa rời giường đã vội vàng rời đi.

Khi cô đến văn phòng luật sư thì mới chỉ tám giờ, còn nửa giờ nữa mới tới giờ làm việc.

Thẩm Dĩnh in ra tài liệu đã chỉnh sửa lại vào tối hôm qua, xoắn xuýt một lúc vẫnđi tới cửa phòng làm việc của Dư Quyết Đông .

Cô xoay chốt cửa và thấy cửa phòng làm việc đã bị khóa, không mở ra được. Cô cúi đầu thấy giữa mặt đất và cánh cửa có một khe hẹp, cô ngồi xổm xuống và chậm rãi nhét tài liệu trong tay vào trong đó.

“Cô đang làm gì vậy?”

Phía sau đột nhiên vọng tới một giọng nam rõ ràng.

Thẩm Dĩnh giật mình, đầu gối mềm nhũn suýt nữa thì quỳ trên mặt đất.

Cô dùng cả tay lẫn chân đứng lên, xoay người lại thì thấy gương mặt vô cảm của Dư Quyết Đông . Cô theo bản năng chắp hai tay ở sau lưng: “Không, tôi không làm gì, đồ rơi trên mặt đất nên tôi nhặt, nhặt lên thôi.”

Dư Quyết Đông rõ ràng sẽ không tin tưởng lời nói dối vụng về của cô, giơ tay về phía cô: “Đưa cho tôi.”

Thẩm Dĩnh giả ngốc: “Cái gì?”

“Đồ trong tay.” Dư Quyết Đông thấy cô còn muốn nói gì nữa liền nhíu mày nói: “Đừng để cho tôi phải nói lại lần thứ ba.”

“...” Thẩm Dĩnh hít một hơi thật sâu và đưa tất cả tài liệu cho anh.

Dư Quyết Đông nhìn từng tờ một, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên trang cuối cùng.

Sau khi xem lướt qua một lát, ngón tay thon dài của anh ta kéo một trang ra và đưa tới trước mắt cô, tầm mắt nhìn về phía gương mặt hơi ửng đỏ của Thẩm Dĩnh nói: “Đây là cái gì?”

“Giấy kiểm điểm...” Thẩm Dĩnh nhỏ giọng trả lời.

Người đàn ông khẽ nhíu mày và nhìn lần nữa, đọc một phần trong đó: “Xin nghỉ cần phải báo trước, xét thấy hành vi không tốt lần trước, bản thân làm ra giấy bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo.”

“Đúng...” Đầu Thẩm Dĩnh càng cúi xuống thấp hơn, trong lòng giống như phát điên, anh ta xem là được rồi còn muốn đọc ra, rất xấu hổ đấy có biết không hả...

Môi Dư Quyết Đông lặng lẽ cong lên: “Cô tới công ty sớm chỉ để đưa cho tôi tài liệu và giấy kiểm điểm à?”

Thẩm Dĩnh im lặng một lát mới thành thật lắc đầu: “Không phải. Hôm nay tôi dậy sớm, vừa lúc lấy tài liệu tới.”

Thẩm Dĩnh vừa dứt lời thì thấy Dư Quyết Đông đứng ở trước mặt mãi không nói gì, không nhịn được muốn ngẩng đầu nhìn, trên trán bỗng nhiên bị đập một cái không tính là mạnh, bộp một tiếng vang lên. Hóa ra anh ta cuộn tài liệu lại và đập cô một cái: “Cô đúng là rất thành thật.”

Thẩm Dĩnh khẽ sờ vào chỗ bị đánh: “Luật sư Dư , anh đã hết giận chưa?”

Dư Quyết Đông bật cười: “Lần sau không được viện lý do này nữa, tất cả công việc sau này đều phải cân nhắc cẩn thận.”

Lúc này Thẩm Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi hiểu rồi.”

Dư Quyết Đông phất tay một cái: “Cô đi làm việc đi.”

Thẩm Dĩnh thấy anh muốn đi vào thì vội vàng bước lên trước một bước: “Đúng rồi Luật sư Dư, tôi còn có chuyện này...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK