CHƯƠNG 130: HIỂU LẦM ĐƯỢC HÓA GIẢI
Thẩm Dĩnh cụp mắt, khó mà tự kiềm chế lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Tôi không biết..."
Người đàn ông này chưa từng nhắc qua một chữ, cho dù là vừa rồi giải thích anh cũng không hề nói bất luận cái gì, kiêu ngạo như anh mà vẫn cam tâm tình nguyện vì cô làm những chuyện như vậy, thậm chí sợ cô áy náy mà lựa chọn giấu diếm.
"Cô Thẩm, ngoại trừ cô tôi chưa từng chưa thấy Tổng giám đốc Lục đối với bất kỳ một người khác phái nào tra tấn mình như thế, đối với Tổng giám đốc Lục mà nói không có chuyện gì trí mạng hơn so với cô rời đi." Trịnh Tinh Cung đi theo bên người Lục Hi nhiều năm như vậy nên hiểu anh rất rõ.
Trước khi Thẩm Dĩnh xuất hiện anh yêu công việc nhất, nhưng bây giờ cái gì anh cũng không cần, mặc kệ cuộc họp có quan trọng như thế nào anh nói bỏ liền bỏ, chỉ là vì muốn nhanh tìm được cô hơn một chút.
Trịnh Tinh Cung nhìn thấy vậy lòng cũng rất chua xót.
"Tổng giám đốc Lục không biết làm cách nào để biểu đạt tình cảm của mình, cô Thẩm, hi vọng cô có thể hiểu một chút, tôi nói những lời này cô đừng..."
"Sẽ không đâu." Thẩm Dĩnh nhẹ giọng đánh gãy lời anh ta, thở dài một hơi: "Cám ơn anh đã nói cho tôi biết, nếu như anh không nói khả năng tôi sẽ còn tiếp tục trách anh ấy."
Đối thoại giữa bọn họ thực sự quá ít ỏi, anh không biết cách biểu đạt mà trái tim của cô lại quá mức yếu ớt.
"Đêm hôm đó đúng thật là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Tổng giám đốc Lục tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện gì với cô Thiệu đâu, tôi đã đi tìm người rồi, đến lúc đó cô có thể ở trước mặt hỏi rõ ràng." Trịnh Tinh Cung sợ cô tiếp tục hiểu lầm vội vàng giải thích.
Hiện tại Thẩm Dĩnh đâu còn có hiểu lầm gì nữa chỉ muốn nhanh chóng trở lại phòng bệnh xem anh đã hạ sốt hay chưa.
Sau khi hai người nói chuyện xong, Trịnh Tinh Cung đem không gian dành lại cho Thẩm Dĩnh.
Trong phòng bệnh tất cả đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh của máy tạo ẩm phát ra cực kỳ nhỏ, người đàn ông nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, bờ môi cũng bởi vì thiếu nước mà khô nứt, bác sĩ nói bây giờ anh cũng không thể uống nước, chỉ có thể dựa vào truyền dịch làm giảm sốt một chút.
Bởi vì nguyên nhân viêm phổi nên hô hấp của anh cũng có chút khó khăn, dù chỉ nằm như vậy cũng lộ ra một cỗ mỏi mệt nồng đậm.
Thẩm Dĩnh đứng ở bên giường nhìn anh càng nhìn càng không đành lòng, dường như gần đây tình trạng cơ thể của anh vẫn luôn không tốt, lần trước phát sốt còn chưa được bao lâu, lần này lại càng thêm nghiêm trọng.
Đèn trên đỉnh đầu chiếu vào trên mặt anh, lúc ngủ mi tâm anh cũng hơi nhíu lại, Thẩm Dĩnh tưởng rằng do ánh đèn định quay người muốn tắt đi, không ngờ mới đi được một bước cổ tay liền bị níu lại.
"Đừng đi."
Giọng nói khô khốc từ phía sau lưng truyền đến, cô bỗng nhiên dừng chân quay đầu nhìn lại, hai mắt anh vẫn nhắm chặt chưa hề tỉnh lại, chỉ là cánh tay đang truyền dịch nắm lấy tay cô.
Thẩm Dĩnh giật mình trong lòng sợ kim tiêm sẽ lệch vị trí liền vội vàng đặt tay của anh lại trên giường nhưng cuối cùng tay anh lại vung ra cầm lấy năm ngón tay của cô nắm chặt mấy phần: "Đừng đi..."
Trái tim Thẩm Dĩnh giống như là bị hung hăng đánh một quyền, cảm giác chua xót lan tràn ra toàn bộ trái tim, thì ra... anh cũng không có cảm giác an toàn như thế sao?
Cô ngồi xổm xuống đầu dựa ở bên tay anh, giọng nói ôn nhu nhu nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Tôi sẽ không rời đi, chờ anh tỉnh lại tôi mới đi."
Cô nói một tiếng lại một tiếng vô cùng kiên nhẫn ở bên cạnh anh, dường như trấn an như thế này có tác dụng, sức lực từ bàn tay dần dần lỏng đi mấy phần, mạch máu cũng không kéo căng chặt như vậy nữa.
Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng thở ra chật vật dùng một cánh tay khác đem cái ghế kéo qua, cô cứ như vậy nắm tay của anh ngồi ở một bên chờ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, liên tiếp mấy ngày không ngủ cũng khiến cô mệt mỏi, không lâu lắm cũng liền cúi người ghé vào cạnh giường ngủ mất.
Phùng Tuyết Du đi đến bệnh viện cũng đã là hai mươi phút sau, cô ta lo lắng từ chỗ lễ tân biết được số phòng bệnh, Trịnh Tinh Cung ở phía sau không ngăn lại được, dù sao cũng là bạn của cô Thẩm nên cũng không dám đắc tội nhiều.
Một hơi chạy đến cửa, Phùng Tuyết Du đang định xoáy mở cửa đi vào, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn xuyên qua cửa phòng bệnh bằng kính trong suốt.
Tay đang muốn dùng sức lập tức dừng lại, lúc này Trịnh Tinh Cung cũng chạy tới: "Cô Phùng, cô không thể..."
Phùng Tuyết Du đưa tay đánh gãy lời anh ta nhưng đầu cũng không quay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng đôi nam nữ trong phòng bệnh, Trịnh Tinh Cung cũng nhìn theo sang sau đó liền sững sờ theo.
Trong phòng bệnh, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ghé người vào một bên giường bệnh, đầu gối lên cánh tay người đàn ông, hai người đều ngủ rất sâu nhưng hai tay vẫn nắm chặt không buông ra, ngoài cửa sổ là bóng đêm đen như mực nhưng tình cảnh trong phòng này khiến cho người ta cảm thấy dị thường ấm áp.
Trịnh Tinh Cung nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Phùng Tuyết Du: "Cô Phùng, Tổng giám đốc Lục tìm cô Thẩm thật lâu, bây giờ vất vả lắm mới hóa giải được hiểu lầm, chừa chút không gian cho bọn họ đi."
"Hiểu lầm?" Rốt cục Phùng Tuyết Du quay đầu lại, chỉ chỉ người đàn ông trên giường bệnh: "Anh ta cùng những người phụ nữ khác lên giường là hiểu lầm?"
Trịnh Tinh Cung không có cách nào đành phải đem tình huống thuật lại một lần nữa, thấy cô ta nửa tin nửa ngờ, anh ta lại nói: "Cô yên tâm, nếu quả như thật có cái gì che giấu, cô Thẩm cũng sẽ không tha thứ cho Tổng giám đốc Lục nhanh như thế."
Lời này ngược lại Phùng Tuyết Du lại tin, Thẩm Dĩnh đối với tình yêu rất đơn giản, trong mắt không dung được một hạt cát nên tuyệt đối sẽ không mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng bây giờ nhìn tình hình này đoán chừng là hiểu lầm đã được hóa giải.
Nghĩ đến mấy ngày gần đây thần trí của cô rất hay thất thần, Phùng Tuyết Du cũng không nói gì nữa, khoát khoát tay rời đi.
...
Lúc Thẩm Dĩnh tỉnh lại lần nữa đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Mở mắt ra, trước người không phải giường bệnh mà là một độ cao thoải mái dễ chịu, gối đầu cùng tản ra nhiệt khí ấm ấp từ lồng ngực nào đó...
Nhìn gương mặt trước mắt phóng đại vô số lần, cô chậm một lát mới nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua, thế nhưng mà... cô nhớ rõ là mình ngồi trên ghế ngủ thiếp đi, sao bây giờ lại ở trên giường?
Hai người nằm cạnh nhau khoảng cách rất gần, trong chớp mắt lông mi không cẩn thận chạm vào lồng ngực của anh, tạo nên một cảm giác ngứa ngứa rất nhỏ.
Nửa đêm Lục Hi liền tỉnh lại một lần, tuy đã hạ sốt nhưng sau khi sốt cao cơ thể vẫn còn có chút viêm phổi chưa hết, thấy cô ngủ gục tư thế khó chịu ghé vào một bên nên dứt khoát đem người ôm đến trên giường.
Giường bệnh không được coi là rộng rãi nên anh vẫn luôn đem người ôm đến tận sáng.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh nắng sáng sớm ấm áp rải vào phòng bệnh, hai người giống như cách một tầng ánh sáng thật mỏng đối mặt nhìn nhau, mờ ảo có chút không chân thực.
"Tỉnh rồi." Cuối cùng anh là người lên tiếng trước, tay ôm cô càng thêm dùng sức mấy phần.
Thẩm Dĩnh đem mặt vùi vào lồng ngực của anh, giọng nói nho nhỏ đáp lại: "Ừm."
"Tối hôm qua nhìn em khó chịu không ngủ được liền ôm em lên đây." Anh nhẹ giọng giải thích sợ cô lại chống cự phản kháng, im lặng một lát anh vẫn không nhịn được hỏi ra lời: "Nên giải thích đều đã giải thích rồi, em vẫn còn tức giận à?"
Không biết tại sao sau khi nghe được câu này, mặt Thẩm Dĩnh có chút nóng lên, cô hắng giọng thiếu tự tin nói: "Vẫn còn giận."
"Được." Anh tự nhiên hào phóng đồng ý: "Hôm nay để em tự mình chất vấn Thiệu Mộc Giai, muốn chém giết hay muốn róc thịt tùy em xử trí, để em xả giận."
Thẩm Dĩnh nghe thấy anh nói giọng trẻ con giận dỗi, khóe miệng không tự giác nhếch lên mấy phần, trong giọng nói lại ra vẻ tức giận nói: "Như thế có được không?"
"Cứ làm những gì em muốn. "
Anh nói như vậy ngược lại Thẩm Dĩnh lại không biết trả lời như thế nào, nghĩ nghĩ cô ngửa đầu nhìn cái cằm gợi cảm của anh thì thào một câu từ đáy lòng: "Tôi hi vọng anh nắm chắc cho tốt."