Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 40: SỰ QUAN TÂM KHÁC THƯỜNG




CHƯƠNG 40: SỰ QUAN TÂM KHÁC THƯỜNG

Dư Quyết Đông dừng lại: “Cái gì?”

“Hình như ngày đó vì tôi mà anh bị người ta hiểu nhầm, nếu có tin đồn gì không tốt, hi vọng anh đừng để trong lòng.” Thẩm Dĩnh có chút xấu hổ khi trực tiếp nói ra những lời này.

Chỉ có điều Dư Quyết Đông lại có vẻ hào phóng hơn rất nhiều: “Cô đừng lo, muốn đánh trả những lời đồn ấy một cách tốt nhất, chính là phải cố gắng làm cho mình trở nên mạnh hơn.”

Ánh mắt cô sáng lên: “Cám ơn anh, Luật sư Dư ”

Dư Quyết Đông nhìn gương mặt thoáng mỉm cười của người phụ nữ, môi hồng răng trắng, lúm đồng tiền cạn đại khái chính là để kể về dáng vẻ của cô lúc này. Sau vài lần tiếp xúc với Thẩm Dĩnh , đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy được cô cười rạng rỡ như vậy.

Giống như cành cây được thấm mưa xuân, làm cho trong lòng người ta dâng lên cảm giác ấm áp.

“Luật sư Dư ?”

Dư Quyết Đông khó khăn lắm có thể hoàn hồn, tầm mắt dời khỏi trên mặt cô và giơ nắm tay đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng: “Cô không cần cám ơn, làm việc cho tốt đi.”

Anh ta nói xong, không đợi Thẩm Dĩnh trả lời đã xoay người đi thằng vào phòng làm việc.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa bị đóng lại. Thẩm Dĩnh đứng ở ngoài cửa khẽ sờ mũi, có phần không hiểu xoay người rời đi.

Cô không biết tất cả những điều này đã bị Minh Vy trốn ở chỗ góc khuất phía sau nhìn thấy.

...

Kết thúc một buổi sáng, tới bữa ăn trưa, Lục Hi không ở công ty cũng không biết đi đâu, Thẩm Dĩnh cuối cùng không cần phải vội vàng ăn cơm tranh thủ thời gian đi tới chỗ anh nữa.

Cô và Trần Thúy Nhiên cơm nước xong đặc biệt đi tới quán cà phê dưới tầng để giải trí.

Hai người đứng ở quầy bar chờ, thật vất vả mới chờ được cà phê xay xong. Nhân viên phục vụ đưa qua, Thẩm Dĩnh vẫn chưa cầm chắc thì phía sau bỗng nhiên có một lực rất lớn đụng tới, vừa lúc chạm tới cánh tay của cô.

Thẩm Dĩnh không đề phòng, cà phê trong tay lập tức hất ra ngoài, bắn tới mặt đất và cả trên bàn tay của cô.

“A!” Cô bị đau không chịu được kêu lên thành tiếng.

Trần Thúy Nhiên đứng ở bên cạnh giật mình, chợt bước nhanh tới nhìn mu bàn tan của cô bị bỏng tới đỏ lên: “Cô không sao chứ?”

Trên làn da vốn trắng mịn lập tức bị nhiệt độ cao làm bỏng tới đỏ bừng, vị trí bị bỏng nóng như thiêu như đốt, lát nữa nhất định phải bôi chút thuốc mỡ, nếu không nhất định sẽ bị rộp lên mất.

Thẩm Dĩnh hơi nhíu mày: “Còn tạm được.”

Trần Thúy Nhiên xoay người nhìn người phía sau thấy khá quen mắt. Khi cô nhìn kỹ lại mới nhân ra đó hóa ra là đồng nghiệp trong cùng công ty, chỉ có điều chức vụ khác nhau nên bình thường không giao tiếp. Cô đành nuốt xuống lời định nói, cuối cùng còn khách sáo một chút: “Sao cô không để ý thế, hai người chúng tôi đi phía trước mà cô cũng va vào được.”

Cô ấy còn tưởng đối phương ít nhất sẽ nói lời xin lỗi, nào ngờ Minh Vy hoàn toàn không có cảm giác áy náy, hờ hững nhìn lướt qua mu bàn tay của Thẩm Dĩnh : “Thật ngại quá, tôi không nhìn thấy.”

Cô không nhìn thấy á?

Trần Thúy Nhiên bắt đầu nổi giận: “Hai người chúng tôi lớn như vậy mà cô cũng không nhìn thấy được, vậy cô nhìn thấy cái gì chứ?”

“Ái chà, tôi cũng không phải cố ý. Cô có cần khoa trương như vậy không?” Minh Vy liếc mắt nhìn cốc cà phê đã bị đổ hơn nửa: “Cùng lắm thì tôi sẽ mua lại cốc khác cho cô là được chứ gì?”

Trần Thúy Nhiên kinh ngạc trước thái độ cây ngay không sợ hết đứng của cô ta: “Chúng tôi không phải vì cốc cà phê này, cô đụng vào người ta còn có thái độ như vậy, đây là tố chất gì chứ!”

“Tôi lại không đụng cô, cô gấp như vậy làm gì chứ?” Minh Vy nói xong còn liếc nhìn Thẩm Dĩnh như có ám chỉ khác, nói thầm vài tiếng: “Lại không phải là muốn nịnh bợ người khác sao...”

Trần Thúy Nhiên còn chưa nổi giận, Thẩm Dĩnh vẫn không lên tiếng đã giơ tay ngăn cản cô ấy, nhìn về phía Minh Vy: “Cô cố ý đụng tôi?”

Cho dù cô đang hỏi cô ta, nhưng trong giọng nói lại có phần khẳng định làm người ta không dám tùy ý nói dối.

Minh Vy hoảng loạn vài giây nhưng đã nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Sao có thể như vậy được chứ? Tôi thực sự không nhìn thấy thôi.”

“Thật sao?” Thẩm Dĩnh không tiếp tục dây dưa trên đề tài này, mà đột nhiên hỏi cô ta: “Cô tên là gì?”

Minh Vy không nghĩ ra được nhưng vẫn nói ra tên mình: “Tôi là Minh Vy.”

Cô ta còn tưởng rằng Thẩm Dĩnh sẽ lý luận với cô ta vài câu, trong đầu đã suy nghĩ xong mình phải đáp trả thế nào, nhưng cô không hề có chút phản ứng nào. Chẳng lẽ cô đã nhìn ra cô ta cố ý đụng vào nên hỏi tên cô ta là muốn trả thù sao?

Cô ta nhớ tới lời đồn bên trong công ty. Nếu Thẩm Dĩnh thật sự có chỗ dựa, có thể vì chuyện này mà gây khó dễ cho cô ta hay không?

Minh Vy bỗng nhiên hối hận vì mình kích động như vậy, nhưng Thẩm Dĩnh lại không nói gì, chỉ thản nhiên để lại một câu: 'Tôi biết rồi', sau đó liền xoay người rời đi.

Trần Thúy Nhiên đi theo cô ra khỏi quán cà phê, co phần không hiểu được cách làm của cô: “Thẩm Dĩnh , cô lại bỏ qua như vậy sao?”

“Nếu không thì sao chứ? Chẳng lẽ tôi lại đánh nhau với cô ta một trận à?” Thẩm Dĩnh buồn cười nhìn cô ấy.

Trần Thúy Nhiên vô cùng tức giận: “Cô từng đắc tội Minh Vy kia sao? Tôi thấy cô ta rõ ràng là cố ý!”

“Đừng nói là đắc tội cô ta, tôi còn không nhận ra cô ta đâu.” Thẩm Dĩnh lại có chút bất lực nói tiếp: “Chắc hẳn cô ta nhìn tôi không vừa mắt.”

Công sở chính là một loại xã hội thu nhỏ, bên trong loại người gì cũng có, không biết chừng có rất nhiều người còn chưa tiếp xúc với cô đã nói xấu cô rồi.

Nhưng cô có thể làm sao chứ? Ngoại trừ không để ý tới thì cô chẳng có cách nào tốt hơn.

Trần Thúy Nhiên tức thì tức nhưng dù sao cũng hiểu rõ là đồng nghiệp trong cùng một công ty thì không thể gây ầm ĩ quá lớn được: “Nhưng cô hỏi tên cô ta làm gì?

Thẩm Dĩnh hơi híp mắt lại: “Tôi dọa cô ta một chút thôi.”

Trần Thúy Nhiên sửng sốt, sau đó lại cười phá lên: “Bụng dạ cô đúng là quá thâm hiểm đấy.”

...

Hơn ba giờ chiều, Dư Quyết Đông gọi cô vào phòng lam việc, bảo cô chuẩn bị trước, buổi tối đi theo anh ta tới gặp mặt người chịu trách nhiệm cho công ty bị kiện.

Sau khi Thẩm Dĩnh trở về lật xem vụ án một lượt, cho dù không tới mức thuộc làu làu nhưng cũng đã nhớ kỹ các tình tiết.

Trước khi lên đường, cô xoắn xuýt một lúc lâu vẫn quyết định nói với Lục Hi một tiếng, để tránh tám giờ tối không đến được nhà anh sẽ làm anh nổi giận, đến lúc đó người gặp tai ương vẫn là cô.

Nhưng cô gọi điện thoại một lúc lâu vẫn không có ai nghe máy, cô lại gọi thêm một lần nữa vẫn không có người nghe, sợ anh đang bận làm việc nên Thẩm Dĩnh không gọi nữa mà gửi tin nhắn qua.

Cô vừa cất điện thoại thì trước mặt bỗng nhiên có một chiếc Porsche Palamela màu đen đỗ lại. Khóe mắt Thẩm Dĩnh nhìn lướt qua dấu hiệu của đuôi xe, không thể nghi ngờ đây là hàng đặt riêng cao cấp.

Chiếc xe này ít cũng phải hơn hai trăm chục nghìn, chỉ có điều Dư Quyết Đông làm luật sư hàng đầu của văn phòng luật sư Hình Yên có thể lái được cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cửa xe được hạ xuống một chút, để lộ ra đôi mắt đẹp của người đàn ông: “Lên xe.”

Thẩm Dĩnh mở cửa xe và ngồi vào trong, hai người lên đường.

Đối phương hẹn ở một quán trà sang trọng chỉ dành riêng cho hội viên, một phong cảnh đẹp bên hồ trong thành phố. Trước đó Thẩm Dĩnh và Đoàn Trí Thiên đã đi qua một lần, quang cảnh ở đây rất đẹp, lá trà cũng tính tới năm số.

Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại, Dư Quyết Đông tháo dây an toàn và liếc mắt nhìn nhìn qua nói: “Đi thôi.”

Thẩm Dĩnh vẫn khẩn trương nói: “Luật sư Dư , sau khi tôi đi vào có cần nói gì không?”

“Cô muốn nói gì?”

“... Tôi cũng không biết.”

Dư Quyết Đông cười: “Cô không cần khẩn trương, tôi bảo cô tới, mục đích chủ yếu là để học tập thôi, không cần có áp lực quá lớn.”

Thẩm Dĩnh gật đầu, trong lòng thầm động viên tinh thần cho mình.

Khóe mắt Dư Quyết Đông đảo qua, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy vệt đỏ trên mu bàn tay của cô, nhíu mày hỏi: “Tay cô làm sao vậy?”

Thẩm Dĩnh “A” một tiếng, cũng không nhiều lời: “Tôi không cẩn thận bị bỏng thôi, không có gì đáng ngại cả.”

“Cô đã bôi thuốc rồi chứ?”

Thẩm Dĩnh gật đầu: “Tôi bôi rồi.”

“Con gái vẫn phải chú ý một chút, trên người để lại sẹo thì không dễ coi đâu.”

Nói như vậy không giống với lời Dư Quyết Đông sẽ nói làm Thẩm Dĩnh hơi lúng túng cười: “Cảm ơn.”

Sau khi hai người xuống xe, ở cửa quán trà đã có nhân viên phục vụ chờ sẵn, dẫn hai người vào phòng riêng. Vừa kéo cửa ra, tầm mắt Thẩm Dĩnh bắt gặp một người đàn ông đang ngồi ở trong phòng, thoáng cái liền ngẩn người.

Rõ ràng đối phương cũng nhận ra được tầm mắt của cô, anh ta chào hỏi Dư Quyết Đông sau đó cười khẽ và nhìn về phía Thẩm Dĩnh : “Đã lâu không gặp rồi, cô Thẩm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK