CHƯƠNG 32: VÌ SAO TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY ANH CHƯA TỪNG HÔN EM
Bỗng nhiên, cái trán truyền đến một trận đau, có thứ gì đó đập vào, não bộ trong nháy mắt “Ong” một tiếng, anh ta nhìn người phụ nữ dưới thân, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệnh nhuộm màu đoạn tuyệt, ngón tay xanh nhạt như ngọc đang cầm chiếc đèn bàn kiểu châu Âu trên đầu giường.
Chất lỏng ấm áp chảy từ thái dương xuống, Đoàn Trí Thiên đưa tay ra chạm được xúc cảm dinh dính, lọt vào tầm mắt là một mảng đỏ tanh mùi máu.
Thẩm Dĩnh nhìn máu chảy ra, nửa gương mặt người đàn ông bị nhuộm đỏ bởi máu, thận chí đến hai mắt cũng bị nhuộm màu máu tươi, cô sợ hãi ném chiếc đèn bàn đi, đẩy anh ta ra đứng về phía mép giường, còn chưa hết kinh hãi, Đoàn Trí Thiên vậy mà lại bụm miệng vết thương lại, vẻ mặt khiến người khác kinh hãi đi về phía cô.
"A!"
Thẩm Dĩnh kéo cửa ra chạy đi, trên thân vẫn mang theo chìa khóa dự phòng, cô nhanh chóng khóa trái cửa phòng lại, lấy điện thoại ra bấm gọi 120, sau khi báo địa chỉ, cô chạy đến phòng làm việc lấy lại USB, sau đó trực tiếp xông ra khỏi biệt thự…
Gần rạng sáng, gió đêm có chút lạnh, thổi vào những giọt nước mắt kết tinh trên gương mặt cô, giống như lạnh đến cắt da cắt thịt, Thẩm Dĩnh hoảng hốt chạy bừa, thuận theo con đường nhỏ phía biệt thự, chạy một mạch đến con đường lớn mới dừng lại.
Sau khi chạy trốn kịch liệt, phổi cô đau đớn và nóng rát, cô ngồi ven đường, bên cạnh có vài chiếc xe hò hét ầm ỹ, cô lại hoảng sợ đến nỗi không biết phải làm như thế nào.
Trước mắt vẫn là mảng máu khi nãy, vừa rồi đầu Đoàn Trí Thiên chảy rất nhiều máu, anh ta sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ? Nếu như anh ta chết, cô có phải sẽ bị lãnh án tử hình hay không?
Sớm biết như vậy, cô không nên ra tay nặng như vậy, chỉ cần đẩy anh ta ra là được, cô chưa từng nghĩ muốn đẩy anh ta vào chỗ chết, từ trước đến nay đều không có…
Trong lúc nhất thời, đầu óc Thẩm Dĩnh rất loạn, suy nghĩ nào cũng có, bi quan có, chán nản có, giống như mạng lưới vô hình cuốn cả cơ thể cô vào đó, chặt chẽ, gắt gao, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Vừa rồi gấp gáp chạy đi, ngay đến cả điện thoại cô cũng không mang theo, trong màn đêm không giới hạn, cô không biết bản thân có thể đi đâu.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương đập vào tai, mắt chăm chú nhìn xe chạy vào cửa biệt thự, không đến mười phút sau lại một lần nữa đi ra
Nhất định là tới đón Đoàn Trí Thiên , không biết tình hình bây giờ của anh như thế nào…
Thẩm Dĩnh loạng choạng đứng dậy, ngay khi chuẩn bị rời khỏi chỗ này, đột nhiên một chiếc SUV dừng lại bên cạnh cô, “Két” một tiếng, bánh xe ma sát trên mặt đường, một ánh đèn màu trắng chói mắt chiếu lên cơ thể cô.
Cô vô thức đưa tay che khuất ánh mắt của mình, vẫn không nhìn rõ người đến, cánh tay liền bị một lực lớn nắm lấy, cô bị túm lấy kéo lên xe, tránh khỏi tia sáng chói mắt, cuối cùng mới nhìn rõ đối phương, gương mặt tràn đầy sự tức giận lại vô cùng quen thuộc.
"Làm sao anh biết tôi ở đây…" Thẩm Dĩnh sững sờ hỏi, giọng nói vừa nhỏ vừa run, nói không thành câu.
Lục Hi nhíu chặt mi tâm, tầm mắt rơi trên quần áo lộn xộn, không chỉnh tề của cô, vừa muốn mở miệng, liền quét mắt qua một vệt máu chỗ bụng, ánh mắt hơi lạnh: "Em bị thương?"
Thẩm Dĩnh thuận theo tầm mắt của anh nhìn xuống dưới, sương mù nơi đáy mắt lại một lần nữa kết tụ lại: "Không phải tôi, là Đoàn Trí Thiên …"
Lục Hi trong lòng hơi trầm xuống: "Em đã làm gì anh ta?"
"Tôi đánh anh ta, hiện tại anh ta đang ở bệnh viện, không biết sống chết như thế nào..." Thẩm Dĩnh hầu như nói năng lộn xộn: "120 tới đưa anh ta đi, tôi vẫn luôn ngồi ở đây, tận mắt nhìn thấy..."
"Thẩm Dĩnh ." Lục Hi nâng gương mặt của cô lên, gọi tên cô, đối mặt với tầm mắt của cô mới phát hiện ánh mắt cô không hề tập trung: "Nhìn tôi."
Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi rơi xuống: "Lục Hi , tôi xong rồi, Đoàn Trí Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho tôim..."
"Sẽ không." Giọng nói của nguwoif đàn ông âm trầm, bình tĩnh, mỗi một từ đều vô cùng kinh định: "Anh ta sẽ không chết."
Nghe được câu này, Thẩm Dĩnh mới mở mắt ra, lông mi dài bị một tầng nước mắt che phủ, cả người cô đều giống như được vớt ra từ trong nước: "… Thật chứ?"
"Tin tưởng tôi." Lục Hi cởi áo khoác phủ lên cánh vai cô, nếu không phải tối nay trước khi ngủ nhìn thấy vị trí của cô không đúng, anh còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nửa đêm ngồi ở đầu đường, Đoàn Trí Thiên còn chưa chết, đoán chừng cô sẽ xảy ra chuyện trước.
Lục Hi trực tiếp đưa người trở về vườn ngự cảnh, một lần nữa trở lại đây, tâm tình của Thẩm Dĩnh lại khác hoàn toàn so với lần trước.
Thấy cô sững sờ đứng ở cửa ra vào, người đàn ông hơi xoay người, đặt một đôi dép lê xuống dưới chân cô: "Đi lên trên tắm rửa."
Thẩm Dĩnh nhịn không được nắm thật chặt quần áo trên người, nhớ tới những chuyện xảy ra ban nãy, vẫn chưa thật sự tỉnh táo, những cũng ngoan ngoãn nghe theo, lặng lẽ thay giày rồi đi lên tầng hai.
Lục Hi nhìn thân hình người phụ nữ có chút bất ổn, lông mày anh tuấn lại một lần nữa nhíu chặt lại, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lục Hi thay sang quần áo ở nhà, vốn dĩ còn có một chút việc vẫn chưa xử ly xong, nghe thấy phía phòng ngủ phát ra tiếng nước dội “ào ào”, cuối cùng vẫn là quay lại phòng.
Người đàn ông nửa nằm trên giường, đọt nhiên từ trong phòng tắm truyền đến âm thanh “ xoảng” nặng nề, Lục Hi lập tức chạy nhanh đến, ngón tay thon dài khẩn trương gõ cửa: "Thẩm Dĩnh ?"
Tiếng nước vẫn còn tiếp tục, nhưng người bên trong lại không trả lời.
Ánh mắt Lục Hi trầm xuống, trực tiếp mở cửa ra.
Trong làn hơi nước mờ mịt, người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất, mái tóc đen bị làn nước thấm ướt rũ ra sau lưng, đang đưa tay ra nhặt những mảnh thủy tích vỡ dưới chân…
Lục Hi tiến lên kéo người bên dưới đứng dậy, nhưng vẫn là chậm một bước, đầu ngón tay xẹt qua một tia máu, Thẩm Dĩnh đến một chút cảm giác cũng không có, hơi cúi đầu: "Thật xin lỗi…"
Lục Hi nhẫn nhịn không tức giân cuối cùng lại bị nhảy dựng lên, bàn tay lớn dùng bảy phần lực nắm chặt cổ tay cô: "Xin lỗi cái gì?"
Thẩm Dĩnh hốc mắt ửng đỏ: "Làm vỡ đồ của anh."
"Còn gì nữa?"
Thấy cô cúi đầu không nói lời nào, Lục Hi dứt khoát bóp lấy hai gò má cô, bắt cô phải ngẩng đầu lên, bắt ép cô phải nhìn mình: "Có cần tôi nói giúp em hay không? Là xin lỗi vì đã làm vỡ đồ của tôi hay là xin lỗi vì ra tay với Đoàn Trí Thiên ?"
Thẩm Dĩnh bị anh bóp đến đau, nhưng cũng tỉnh táo hơn một chút, bàn tay cô đặt lên mu bàn tay anh, đáy mắt đều là vẻ bất lực, không rõ là nước hay là nước mắt: "Lục Hi , tôi sợ…"
"Sợ đúng không?" Người đàn ông cười tà, cười khiến cho xương cốt bên trong đều phát lạnh: "Vậy thì làm, làm đến khi nào em hết sợ mới dừng!"
Anh cởi bỏ y phục trên người, đem cô đặt tại trên tường, men gạch sứ lạnh buốt kích thích cơ thể Thẩm Dĩnh , cô bỗng giật mình, nhìn anh đè mình lại, cảm nhận cơ thể của anh đang tiến vào mình…
Vì sao khi đối mặt với Lục Hi , cô lại không có cảm giác buồn nôn?
Thẩm Dĩnh mê man tìm không nguyên nhân, cô rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của anh, đụng chạm vào cơ thể của cô, va chạm vào linh hồn của cô, sâu sắc như vậy, giống như muốn đem cô hòa vào trong cơ thể anh.
Từ phòng tắm đến ghế sofa, lại đến trên giường, hai người dây dưa cực kỳ lâu, lâu đến nỗi Thẩm Dĩnh không phân biệt rõ đây là mơ hay là thật.
Mối quan hệ này bắt đầu từ anh, nhưng cô lại dần dần đắm chìm vào không dứt ra được, Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông ngược sáng, nước mắt vô ý rơi xuống bên má, cuối cùng rơi vào trong sợi tóc: "Lục Hi , vì sao từ trước đến nay anh chưa từng hôn em?"