CHƯƠNG 155: CÓ CON Ở ĐÂY THÌ AI CŨNG ĐỪNG MONG BẮT NẠT ĐƯỢC CÔ ẤY.
Đáy lòng Thẩm Dĩnh đầy uỷ khuất nhưng lại không cách nào nói ra được, khoé mắt cô thì cứ tuôn nước mắt ra không ngừng, Lục Hi vừa lau đi thì con đê lại tràn nước ra.
Nghe thấy thanh âm thút thít nghẹn ngào của người phụ nữ mà trái tim Lục Hi như vỡ ra thành từng mảnh: “Bọn họ nói gì em à?”
Thẩm Dĩnh lắc đầu, cô cũng không biết nên nói với anh như thế nào nữa, nói nhiều quá thì sợ anh và ông bà lại cãi nhau, đúng là đã câm mà còn ăn phải hoàng liên mà (*).
(*) Có nỗi khổ mà không nói ra được.
Tuy Thẩm Dĩnh không nói ra nhưng Lục Hi cũng có thể hiểu được lý do, hôm nay hai ông bà tới đây chính là muốn làm khó Thẩm Dĩnh, nhưng không ngờ anh lại trở về nửa chừng.
Cũng may là anh về kịp, chứ nếu không không biết cô ấy sẽ khóc tới mức nào nữa.
“Tư tưởng của người già phong kiến bảo thủ, lúc còn trẻ họ cũng đã quen nhìn người khác làm theo tiêu chuẩn cổ hủ rồi cho nên em cũng đừng để trong lòng nữa, đợi tới khi bọn họ hiểu con người em rồi thì tự nhiên sẽ không nói nhiều nữa đâu.” Lục Hi vươn tay vén những sợi tóc ướt đẫm dính trên mặt ra sau tai cho cô, anh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe ướt nhoà của cô sau đó nhẹ nhàng giáng một nụ hôn xuống.
Những giọt nước mắt mặn chát men theo khoé môi tiến vào miệng anh, khiến cho đầu lưỡi anh đau xót.
“Em, em không trách họ vì đã nghĩ như vậy, em chỉ cảm thấy bất lực...” Sau vài ngày liên tiếp sống trong chiến tranh lạnh và sự nghi ngờ, lại cộng thêm sự hà khắc của ông bà nữa, cô đã chịu đựng quá nhiều rồi, giờ đây cô như đang trên bờ vực của sự sụp đổ vậy.
Lục Hi ôm chặt cô vào lòng mình một lần nữa, bàn tay to lớn của anh giữ lấy tấm lưng đang run rẩy vì khóc lóc của cô: “Yên tâm, anh sẽ không để em phải một mình đối chọi đâu, anh sẽ nghĩ cách khiến cho ông bà chấp nhận em, có được không?”
“Khó quá.” Thẩm Dĩnh đau lòng nhắm nghiền mắt lại: “Sao lại khó như vậy chứ...”
Những chuyện đối với người khác là dễ như ăn bánh, nhưng đối với cô lại như thiên sơn vạn thuỷ, qua được chướng ngại này rồi lại có thêm chướng ngại khác, mãi mãi cũng không thấy điểm kết.
“Đừng khóc nữa, lát nữa mắt em sẽ bị sưng lên đó, nha?” Lục Hi dìu cô đi đến bên giường ngồi, còn mình thì quỳ một chân xuống dưới sàn nhà nhìn cô.
Thẩm Dĩnh có thể cảm nhận được sự ấm nóng lan toả từ lòng bàn tay anh, trên mi mắt cô vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô: “Em muốn yên tĩnh một lát.”
Trong lòng cô bây giờ đang cuồn cuộn rất nhiều nghĩ suy, rất nhiều cảm xúc, nhất thời không thể nào cởi bỏ ra được, cho nên cô chỉ muốn được một mình ngồi ở đây yên tĩnh một lát.
Lục Hi đang định nói gì đó nhưng anh chưa kịp mở miệng thì phía cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa, theo sau là một giọng nói già dặn của ông Lục: “Tiểu Hi, TV đột nhiên mở không lên nữa, con xuống giúp ông xem xem đi.”
Thẩm Dĩnh theo bản năng đưa tay lau lau khuôn mặt đầy lệ của mình rồi vội vàng giục anh ra ngoài: “Anh mau đi đi.”
Lục Hi nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ bé ngồi ở cạnh giường mà trái tim anh đầy vặn vẹo khó chịu, tiếng gõ cửa bên tai cứ vang lên không dứt, người đàn ông sau đó quay mắt sang nơi khác rồi chống nạnh hai tay lên eo mình, anh thở một hơi thật dài rồi mới xoay người đi về phía cửa.
Lục Hi đẩy cửa ra rồi bước ra ngoài, sau đó anh nhanh chóng đóng cửa lại để ngăn chặn tầm mắt của ông vào trong phòng.
Ông lão sững sờ, ông không nhìn thấy ai theo sau anh ra ngoài cả, điệu bộ xuống lầu của anh trông cũng rất chậm rãi. Sau đó Lục Hi nhìn thấy những bước chân rõ ràng không vững của ông nên đành tiến lên trước dìu ông xuống lầu một.
“Tiểu Hi, con xem TV...”
“Một vừa hai phải thôi!” Lục Hi không thèm liếc TV tới một cái, hàng lông mày anh tuấn của anh chùng xuống dữ dội, khiến cho người ta có thể dễ dàng nhận thấy anh đang mất kiên nhẫn và bực bội như thế nào.
Nhận ra rằng bầu không khí có gì đó sai sai nên bà Lục cũng lập tức ra khỏi phòng bếp, bà đứng giữa hai người họ rồi giương đôi mắt mang chút thất vọng nhìn anh: “Tiểu Hi, sao con lại nói với ông ngoại con như thế?”
“Con biết hai người không hài lòng Thẩm Dĩnh, cảm thấy cô ấy không đủ tốt, không xứng với con, hôm nay từ lúc đến đây thì liền bắt đầu làm khó cô ấy bằng mọi giá, con không nói không có nghĩa là con đồng ý cách làm của hai người, con chỉ nghĩ trong lòng hai người chắc chắn sẽ có chừng mực, sẽ không làm gì quá đáng, nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không có chừng mực một chút nào cả.” Anh thốt ra từng chữ từng chữ một, trong ngữ khí có mang theo vài phần kiên quyết, lúc nãy nhìn thấy bộ dạng khóc sướt mướt không chịu nói gì của Thẩm Dĩnh đã khiến cho lòng nhẫn nại cuối cùng của anh cũng tan vỡ rồi.
“Bọn ta làm khó cô ta khi nào? Con nói thử xem, còn chưa kết hôn mà hai người đã ở chung với nhau rồi, con thấy con gái con nứa như vậy là bình thường sao!” Bà Lục chỉ nói mà còn cảm thấy xấu hổ nữa là.
Lục Hi lên tiếng: “Cô ấy vốn không đồng ý, là con ép cô ấy tới.”
Ban đầu, đúng là anh đã cưỡng ép và dụ dỗ Thẩm Dĩnh dọn tới Ngự Cảnh Viên này, nhưng không ngờ cuối cùng lại trở thành sự ‘trắc nết’ và ‘bám trai’ trong miệng của người khác.
Bà Lục rõ ràng là không tin, bà cất giọng chế nhạo cả trong lẫn ngoài lời nói: “Bà không thấy cô ta không đồng ý ở chỗ nào hết, nhìn cô ta còn rất tình nguyện nữa kìa!”
Lục Hi cau mày dữ dội, những cảm xúc mâu thuẫn gay gắt trong đáy lòng anh đã trào lên đến não, nhưng anh lại phải nể mặt hai ông bà già nên không dám lên tiếng chỉ trích, cuối cùng thì anh cũng hiểu được tại sao Thẩm Dĩnh lại nói cô ấy bất lực, tại sao lại cảm thấy khó khăn rồi.
Khi một người không tin tưởng bạn, thì mọi thứ sẽ trở thành ngụy biện.
“Không cần biết ông bà nghĩ gì hay nói gì, chỉ cần có con ở đây thì ai cũng đừng mong làm khó được cô ấy.” Nếu giải thích là vô ích thì chi bằng cứ cứng rắn lên vậy.
Ông Lục tức đến nỗi trợn tròn mắt: “Được lắm, bây giờ mày vì một người phụ nữ mà tức giận với ông bà ngoại mày sao?”
“Không phải tại con, mà là do hai người ép.”
“Bọn ta ép mày khi nào, kêu mày lấy một đứa con gái trong sạch khó đến vậy sao? Tìm ai không tìm, lại khăng khăng đi tìm một đứa đã bị người khác xài qua rồi, mày...”
“Ông ngoại!” Lục Hi không nghe nổi nữa mà trực tiếp cắt lời: “Ông sỉ nhục cô ấy cũng đồng nghĩa với việc đang sỉ nhục con.”
“Được, được lắm, mày bảo vệ cô ta như vậy sao...được, Tiểu Hi, mày giỏi lắm.” Ông Lục vươn ngón tay chỉ thẳng vào mặt Lục Hi, cây gậy trong tay cũng tức đến nỗi gõ mạnh vào sàn nhà hai tiếng: “Đi, chúng ta đi, nếu mày đã nói như vậy thì ta cũng nói cho mày biết, một ngày còn ta và bà ngoại mày ở đây thì sẽ không bao giờ cho phép cô ta bước vào cửa nửa bước, còn nếu mày muốn để cô ta vào thì cứ coi như ta và bà ngoại mày không còn nữa!”
Ông Lục tức giận lập tức quay lại và bước ra ngoài, bà Lục đứng bất động tại chỗ nhìn ông rồi lại nhìn qua Lục Hi, sau đó nhịn không được mà oán trách: “Con xem con đi! Haiz, thật là đáng mà!”
Cuối cùng bà cũng đành cởi chiếc tạp dề ra và ra khỏi biệt thự cùng với ông, cánh cửa ‘rầm’ một phát đóng sầm lại, tiếng động khủng khiếp đến nỗi khiến chiếc tủ giày bên cạnh cũng rung lên hai cái.
Lục Hi hít một hơi thật sâu, sau đó móc điện thoại ra và gọi cho tài xế Tiểu Lưu, bảo anh ta đón hai ông bà lên xe rồi tự mình đưa họ về đại trạch, ngàn vạn lần không được để sai sót.
Anh vừa cúp điện thoại xong quay lại thì nhìn thấy Thẩm Dĩnh đang đứng bên cạnh ghế sofa trong phòng khách.
“Họ... đi rồi sao?”
Lục Hi siết chặt điện thoại trong tay mình, anh khẽ rũ tầm mắt xuống rồi bước nhanh về phía cô, anh đặt điện thoại xuống bàn rồi vươn tay ra định ôm lấy cô, nhưng không ngờ Thẩm Dĩnh lại lùi lại né vòng tay của anh.
Tay của người đàn ông cứng đờ chộp phải không khí, căn phòng khách lúc nãy vẫn còn ồn ào nhưng bây giờ lại như nước bị đóng băng.
Thẩm Dĩnh chớp chớp mắt, hơi thở của cô mang theo chút run rẩy: “Là bởi vì em sao?”
Vừa nãy ở trên lầu cô đã ghe thấy những tiếng ồn ào cãi nhau bên dưới, cô cố gắng nhẫn nhịn để không phải chạy xuống đây để thêm hỗn loạn, nhưng nghe thấy tiếng cửa biệt thự đóng sầm lại thì cô không thể nào chịu nổi nữa.
Cô xuống đây xem, quả nhiên chỉ còn lại một mình Lục Hi, anh đứng đưa lưng về phía cô và đang gọi điện thoại căn dặn tài xế đi đường cẩn thận. Tấm lưng cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, sắc trời dần trở nên tối om ở bên ngoài cộng với ánh đèn sáng hắt lên người anh, làm hiện rõ lên bóng lưng cô đơn hiu quạnh của người đàn ông.
….……