CHƯƠNG 199: MÂU THUẪN KÉO DÀI
Ngày hôm sau, Thẩm Dĩnh cùng Lục Hi đi tới công ty như thường lệ, tới gần cuối năm, khoảng thời gian bận rộn nhất gần như đã qua, công việc trong tay cũng hoàn thành gần hết, đồng nghiệp công ty đều tiến vào khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất, bắt đầu tính toán đến chuyện trực ban qua năm mới.
Hầu hết các đồng nghiệp làm ở Hình Yên đều là người từ nơi khác, trong tổ Thẩm Dĩnh chỉ có cô với Trần Thúy Nhiên là người địa phương, cô liền chủ động xin trực ban.
“Từ ngày mùng năm đến ngày mùng tám, tôi đều có thời gian.” Ba ngày này là ngày người khác không thích trực ban nhất, khoảng thời gian trước sau đều không kề nhau, đi đi về về vô cùng giày vò.
Thẩm Dĩnh vừa nói như vậy, tinh thần mọi người đều thả lỏng, cuối cùng có thể trải qua một năm mới an ổn, không cần phải chạy qua chạy lại giống như trước.
Mọi người đều nói lời cảm ơn với Thẩm Dĩnh, đến công ty lâu như vậy, cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự ấm áp giữa các đồng nghiệp.
Thật ra cũng chỉ là sự quan tâm anh đến tôi đi mà thôi, chuyện mà cô có thể làm cô sẽ cố gắng đi làm, lâu dần mọi người cũng sẽ thay đổi cái nhìn đối với cô.
“Đúng rồi, thưởng cuối năm năm nay mọi người đều biết rồi đúng không?” Đồng nghiệp Tiểu Lưu nhỏ giọng tán nhảm: “Mọi người ước chừng có thể nhận được bao nhiêu?”
“Ước chừng năm nay khá nhiều, buổi họp lần trước không phải giám đốc Ngu đã ám chỉ rồi sao.”
“Đúng vậy, thưởng cuối năm hàng năm của công ty chũng ta cũng không ít, tôi nghe người của bộ phận mua hàng nói, vì chuẩn bị cho cuộc họp cuối năm đã mua rất nhiều sản phẩm điện tử, đến lúc đó mỗi nhân viên một bộ.”
“Vậy sao...”
Thẩm Dĩnh nghe những lời bàn tán xôn xao xung quanh, trong lòng cũng nóng theo, trước kia ghét nhất là mấy trò đùa tán nhảm, bây giờ nghe cũng có vẻ thú vị, trải qua hơn nửa năm tiếp xúc làm việc cùng nhau, từ lúc bắt đầu bị bài xích đến bây giờ, Thẩm Dĩnh lần đầu tiên có cảm giác hòa nhập vào tập thể này.
Buổi tối, các đồng nghiệp tổ chức một bữa tiệc liên hoan cuối cùng trước năm mới, Ngu Thái Mục cũng đi, Thẩm Dĩnh nói một tiếng với Lục Hi trước rồi theo xe của đồng nghiệp đến một nhà hàng món cay Tứ Xuyên khá được ở gần công ty.
Ngu Thái Mục đã đặt trước một phòng riêng, mười hai người vây quanh cái bàn tạo thành một vòng, vừa khéo.
Mỗi người bọn họ gọi một món, Thẩm Dĩnh gọi món Mao Huyết Vượng, tổng cộng mười hai món, sau khi gọi món xong, Ngu Thái Mục hỏi mọi người: “Đây là bữa liên hoan cuối cùng trước năm mới của bộ phận chúng ta, các cô các cậu có muốn uống chút hay không?”
Tiểu Lưu là người ồn ào đầu tiên: “Uống chút, uống chút, đừng lãng phí, bia là được!”
“Được, tôi uống cùng cậu!”
Một người mở miệng, những người còn lại cũng không câu nệ, có mấy đồng nghiệp nữ tửu lượng tốt cũng muốn gọi mấy chai bia.
Một bữa ăn coi như khá sôi nổi và vui vẻ, cuối cùng mấy đồng nghiệp đều cùng nhau kính Ngu Thái Mục một ly, khách sáo với nhau mấy câu, đến phiên Thẩm Dĩnh, cô lại hiếm có lần nghiêm túc đứng lên: “Giám đốc Ngụy, đặc biệt cảm ơn anh nguyện ý tín nhiệm tôi, hỗ trợ rất nhiều trong công việc của tôi, nếu không có anh ở đây, có lẽ tôi cũng không kiên trì được lâu như vậy.”
Nếu Liên Vân vẫn luôn là cấp trên của cô, có lẽ cô đã nửa đường lùi bước.
Ngu Thái Mục rời khỏi khỏi cương vị công tác cũng không làm ra vẻ lãnh đạo, mà rất hòa đồng cùng mọi người. Ngu Thái Mục nghe Thẩm Dĩnh nói như vậy, cười ngượng giống như một cô gái nhỏ được khen: “Tôi cũng bị cô nói đến mức xấu hổ.”
Mấy đồng nghiệp thích tán nhảm nhìn về phía Thẩm Dĩnh: “Nhưng Thẩm Dĩnh à, tôi không ngờ trong công việc cô còn rất lợi hại, nói thật lúc trước có rất nhiều thành kiến với cô, nghĩ cô là bình hoa, bây giờ xem ra, cho dù cô là bình hoa cũng là bình hoa có thực lực!”
Sau ba vòng rượu, mọi người đều trở nên thoải mái cũng không câu nệ bó buộc, Thẩm Dĩnh cũng không phải người không hiểu lý lẽ, cũng không để ý cậu ta nói như vậy, trêu ghẹo đáp lại: “Vậy tôi xin nhận lời khích lệ này.”
“Năm nay kết thúc tốt đẹp, ngày mai chúng ta còn phải cùng nhau cố gắng, trước kia có làm cái gì không phải với nhau, đều tha thứ cho nhau đi.” Những lời này của Ngu Thái Mục giống như một chiếc chìa khóa, mở ra chiếc khóa nơi trái tim.
Trong lòng Thẩm Dĩnh cũng rất vui, nhịn không được cũng uống mấy ly, nhưng cô vẫn kiểm soát lượng uống, cũng không uống nhiều.
Lúc tan cuộc đã là tám rưỡi tối, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm nên tất cả mọi người đều tự về nhà, Thẩm Dĩnh không gọi Lục Hi cho người đến đón, sợ anh sẽ phân tâm, tự mình gọi xe taxi về.
Một giờ sau, xe dừng trước cổng biệt thự Ngự Cảnh Viên, Thẩm Dĩnh xuống xe, vặn mở chai nước khoáng trong tay ra uống, hòa tan mùi rượu trong khoang miệng.
Sau mấy lần lặp lại, cô mới đưa tay ấn mật mã cánh cửa của biệt thự.
Đầu ngón tay ấn lên, sau một tiếng “tích tích” nhỏ, cửa mở ra.
Trong phòng khách rất im ắng, chỉ có một mình thím Lý đang quét tước vệ sinh, thấy cô trở về, lập tức bước lên đón: “Cô Thẩm, cô về rồi.”
Thẩm Dĩnh gật đầu, cúi xuống thay dép lê trong nhà: “Thím Lý, Lục Hi đâu?”
“Ngài Lục đang ở trên tầng với bác sĩ La.”
Cô hơi ngạc nhiên: “Còn chưa kiểm tra xong?”
“Đúng vậy, đã hơn một tiếng rồi, chắc hẳn là có chút phức tạp.” Thím Lý mũi rất thỉnh ngửi thấy mùi rượu trên người cô: “Cô Thẩm, cô uống rượu? Có muốn tôi làm canh giải rượu bưng lên cho cô không.”
Thẩm Dĩnh khoát tay: “Không cần đâu thím Lý, cháu cũng không uống bao nhiêu, đỡ phải phiền toái.”
Cô mang theo túi đi lên tầng, cũng may bước đi khá vững vàng, cũng không có vẻ say.
Thật vất vả mới leo lên tầng, Thẩm Dĩnh đang chuẩn bị đi vào phòng ngủ, tay vừa mới chạm vào ván cửa, đột nhiên nghe được tiếng khóc kêu đau từ phòng khách cuối hành lang truyền đến.
Cô dừng động tác một chút, trong lòng đoán được là ai, chân mày hơi cau lại, bước chân vòng sang đi về phía bên kia.
Theo bước chân ngày càng gần của cô, tiếng kêu kia càng ngày càng rõ ràng, áp lực, thống khổ, mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ cần nghe cũng khiến cho khắp người nổi da gà.
Cánh cửa phòng khách không đóng lại toàn bộ, Thẩm Dĩnh không biết có phải do rượu hay không nhưng lại trực tiếp nâng tay đây cửa phòng ra.
Trong phòng ngủ, một dụng cụ màu trắng có chiều cao bằng nửa người đang phát ra ánh sáng, mà nguồn sáng đó đều đang chiếu về phía cơ thể Giang Sở Tinh, trên người cô ta mặc một bộ đồ cách ly màu trắng, nhưng vẫn không thể ngăn cản được ánh sáng kích thích cô ta.
Biểu tình cô ta rất thống khổ, một tay nắm chặt lấy cánh tay Lục Hi, người sau dường như không đành lòng nhìn, ban đầu trấn an phía sau lưng của cô ta, không ngừng lặp đi lặp lại.
Trong đáy mắt dường như tràn ra sự đau lòng, bàn tay run nhẹ thể hiện sự thương tiếc và không đành lòng của người đàn ông này.
Cho dù cô biết nó là kiểm tra thiết yếu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của Thẩm Dĩnh vẫn bị đâm một chút, không ai thích nhìn người đàn ông của mình cùng một người phụ nữ khác tiếp xúc thân mật, nhưng cô lại không nói được gì.
Thẩm Dĩnh ở cửa đứng gần năm phút, cuối cùng vẫn là La Quyết Trình phát hiện ra cô trước: “Thẩm Dĩnh, cô đến rồi.”
Lục Hi theo tiếng nhìn qua, vừa rồi chỉ lo quan sát tình huống của Giang Sở Tinh, nhưng lại không phát hiện cô đã tới từ khi nào.
Bàn tay lớn từ trên người Giang Sở Tinh hạ xuống, cánh tay còn bị cô ta cầm lấy, rút không ra, chỉ có thể dùng ánh mắt hơi ra hiệu một chút.
Trong lòng Thẩm Dĩnh không thể nói rõ là cảm giác gì, thấy La Quyết Trình cũng đang bận, nở một nụ cười miễn cưỡng rồi xoay người thức thời rời khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại ngăn cách tất cả mọi thứ xảy ra bên trong, đứng ở trên hành lang, Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa hồ như vậy có thể sẽ bớt phiền não hơn, cô chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, những ngày như vậy sẽ không kéo dài lâu nữa.