CHƯƠNG 211: CÔ TA TỐT NHƯ VẬY SAO?
Cơn buồn ngủ của Lục Hi cũng biến mất, anh nhìn người phụ nữ bên cạnh đang nhắm nghiền mắt, ngủ rất sâu, trong đáy mắt không hề có sự dịu dàng, chỉ có sự ghê tởm và mâu thuẫn.
Đè nén cơn tức giận đang từ từ bùng lên trong ngực, cố gắng bình tĩnh lại, cao giọng gọi tên cô: “Sở Tinh.”
Người kia trước sau vẫn nhắm mắt ngủ, giống như không nghe thấy có người đang gọi tên mình.
Nhưng hàng mi hơi run rẩy vẫn phản bội cô ta, dù biên độ nhỏ nhưng vẫn bị Lục Hi phát hiện.
Anh hít một hơi thật sâu, sợ bản thân sẽ mất bình tĩnh không kiềm chế được mà tức giận: "Sở Tinh, anh biết em đã tỉnh."
Câu nói này của anh là đã cho cô cơ hội, Giang Sở Tinh- người đang ngủ, ngay cả khi không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ cần lắng nghe giọng nói trầm thấp này cũng đủ khiến cô ta sợ hãi.
Cân nhắc trong lòng một lúc, cuối cùng vẫn từ từ mở mắt ra.
Dưới ánh đèn tường mờ ảo trong phòng ngủ, cô đang nằm, anh đang ngồi và chiếc giường rất lớn khoảng cách cũng có chút giới hạn, Giang Sở Tinh ngước nhìn người đàn ông bên cạnh, cô ta chưa bao giờ ở gần Lục Hi như vậy, chứ đừng nói đến chuyện ngủ cùng trên một chiếc giường, mặc dù chỉ trong chốc lát, tim của cô ta cũng đập nhanh hơn.
“Lục Hi….” Cô ta cố tình gọi bằng một giọng điệu rất dịu dàng, vào giữa đêm nghe có có chút mơ hồ.
Lục Hi dứt khoát quay lại, bước xuống giường, đôi chân mạnh mẽ đi mấy bước đến bên cạnh cửa, “bụp” một tiếng, tất cả đèn trong phòng được bật lên.
Ngay lập tức, trong phòng ngủ đã tràn ngập ánh sáng. Giang Sở Tinh dường như bị ánh sáng làm chói mắt, giơ tay che và thích nghi một lúc mới bỏ tay xuống.
Trên người cô ta mặc một bộ đồ ngủ rất mỏng, kiểu ren, giống như một cách khác để thể hiện tâm tư của mình, rất táo bạo.
Sắc mặt Lục Hi đã hoàn toàn chìm xuống, sự sắc bén trong đôi mắt của anh giống như lưỡi dao lạnh lùng phóng ra bên ngoài: “Tại sao em lại ở đây.”
Một tay Giang Sở Tinh nắm lấy bộ đồ ngủ, một tư thế tự bảo vệ mình, giống như cô ta mới là người bị người khác dọa sợ: "Em, em gặp ác mộng vào ban đêm nên cảm thấy rất sợ hãi khi, lại không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi để, nên đã âm thầm đi vào đây... "
Nói xong, mắt cô ta đỏ hoe: “Hi, em mơ thấy cảnh năm đó ba mẹ em bị tai nạn xe hơi, rất chân thật và sống động, giống như đang xảy ra trước mắt em, em rất sợ, đặc biệt lúc nhìn thấy ánh mắt của ba em, em thật sự rất sợ…. "
Lục Hi nhìn vào màn sương trong đôi mắt của cô ta, anh bình tĩnh hơn anh nghĩ, anh bình tĩnh đến mức đáng sợ, thậm chí anh còn có thể tìm ra những vấn đề trong lời nói của cô ta. "Sở Tinh, nếu sợ, em có thể gọi anh thay vì lén lút vào phòng anh, ở đây không có chỗ cho em.”
Một câu nói của anh đã thành công đánh vào trái tim cô ta, cô ta để ý nhất là cái gì, anh luôn có thể nói trúng, cô ta biết, người đàn ông này đang dùng cách để phá vỡ sự mơ tưởng của cô ta.
Nhưng tình cảm của cô ta đối với anh sớm không thể thu lại, chỉ có bạn sống tôi chết, không chia lìa.
Anh rủ mắt nhìn xuống người phụ nữ ngồi giữa giường, và giọng anh cũng không hề dễ chịu: "Trong những năm này, em vẫn luôn mơ thấy ba mẹ mình, anh biết rằng trong lòng em bị tổn thương, nhưng tất cả mọi thứ đã qua, đừng suy nghĩ quá nhiều ... "
Lục Hi đã phát hiện ra Giang Sở Tinh rằng có điều gì đó không ổn. Cô ta thường nhắc đến ba mẹ đã chết của mình, mỗi lần đều vạch vết sẹo này ra, anh còn không thể đối mặt với nỗi đau này, mà cô ta còn là một cô gái, cô ta dường như không quan tâm nhiều như cô ta vẫn nói.
Giang Sở Tinh nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng bắt đầu sợ hãi, nhanh chóng rời khỏi giường. "Xin lỗi Hi, em không biết anh lại để ý như vậy."
“Anh đương nhiên là để ý.” Đôi mắt sắc bén của Lục Hi rơi trên người cô ta, giống như tia X quang phân tích mỗi biểu cảm của cô ta: "Em là em gái mà anh rất coi trọng, lúc này em lại ở trên giường của anh, em cảm thấy có thích hợp không? "
Giang Sở Tinh mỉm cười và dang tay ra, "Em chỉ ngủ thôi, em không làm gì cả!"
Nói xong, cô ta dường như nghĩ ra điều gì đó và hỏi: "Hay là, anh sợ Thẩm Dĩnh sẽ buồn và không muốn để em di chuyển đồ của cô ta, ngay cả khi đó chỉ là một chiếc giường?"
"Giang Sở Tinh!" Nghe cô ta nói như vậy, giọng nói của Lục Hi còn trầm hơn trước: "Nếu nó thực sự quan trọng, em nên gọi cô ấy một tiếng chị dâu."
Dường như Giang Sở Tinh bị câu nói này dọa sợ, và chân run rẩy và gần như đứng không vững. "Anh, anh đang nói cái gì thế?"
Lục Hi không tiếp tục lặp lại, mà giống như đang xét duyệt nói: "Anh biết là em hiểu."
Tất cả mọi thứ anh nói trong lòng cô ta đều rất rõ, nhưng cô ta không sẵn lòng đối mặt với thực tế và kết quả như vậy, vì vậy cô ta tiếp tục trốn tránh và thậm chí tự lừa dối mình.
Lục Hi từng bày tỏ thái độ với cô ta, nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, anh biết cô ta rất cố chấp, e ngại bệnh tình của cô ta nên không dám nói nhiều, sợ sẽ kích thích cô ta.
Nhưng tối hôm nay cô ta lại ngủ trên giường của anh, hành động này thực sự có chút nghiêm trọng, khiến mọi người không thể chấp nhận được.
"Hi, em, em không biết anh để ý như vậy, nếu biết, chắc chắn em sẽ không làm như vậy." Giang Sở Tinh không muốn anh nói rõ ràng, lúc này có chút sợ hãi, sợ mất cả chì lẫn chài, không không làm cho mọi chuyện tốt hơn, ngược lại còn khiến anh ghét mình.
“Lúc đầu, sức khỏe của em không tốt, anh không nên nói những điều này, nhưng anh vẫn hy vọng em hiểu rằng anh với em chỉ có tình thân, và không có những thứ khác, mà Thẩm Dĩnh là người anh nhận định là nửa còn lại của mình, em không phải tranh giành với cô ấy, đối với anh mà nói hai người hoàn toàn không giống nhau, sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào. "
Câu nói này của anh không còn nghi ngờ gì nữa đã phủ định toàn bộ Giang Sở Tinh, ngay cả không gian để suy nghĩ cũng không còn.
Cô ta cắn môi, ánh mắt rơi xuống chiếc chán màu xám: "Cô ta tốt như vậy sao, có đáng để anh trả giá tất cả không?"
Lục Hi không do dự gật đầu: "Ừ."
Giang Sở Tinh mỉm cười đau khổ, giống như cả thế giới đều bỏ rơi cô ta. "Hi, anh đã từng nói anh sẽ ở bên em cả đời này, đã hứa với ba mẹ em sẽ chăm sóc em suốt đời, cuối cùng vẫn nuốt lời."
"Anh sẽ chăm sóc em, chỉ cần anh còn sống một ngày, anh cũng sẽ chăm sóc em." Lục Hi nói với cô ta một cách kiên quyết, "Nhưng mối quan hệ giữa anh và em chỉ có như vậy.”
“Hi….” Giang Sở Tinh trừng mắt nhìn anh chằm chằm, không biết nên
nói gì.
"Sở Tinh, đừng làm anh khó xử, nếu em tiếp tục như vậy, anh chỉ có thể em rời xa anh, đừng ép anh?"
Câu nói này chắc chắn là điều mà Giang Tinh Sở sợ nghe thấy nhất, cô ta ngờ một ngày Lục Hi nói với cô ta câu này.
Mà loại cảm xúc tiêu cực này đã bị cô ta đổ tội lên người Thẩm Dĩnh, giống như cô đã ngăn tình yêu giữa hai người.
Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh!
Tất cả mọi chuyện đều là do người phụ nữ đê tiện kia!
Không đợi cảm xúc của cô ta lắng xuống, Lục Hi đã ra lệnh đuổi khách, anh bước đến cửa phòng ngủ và đẩy cánh cửa mở ra một chút, khuôn mặt lạnh lùng nhắc nhở cô ta, "Đi ra ngoài."
Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng Giang Sở Tinh vẫn phải rời đi, bước chầm chậm ra cửa, lúc đi qua anh vẫn không chết tâm hỏi:"Hi, cô ta tốt như vậy sao?"
Thật tốt khi anh có thể vượt qua những vết thương trong lòng, thái độ của anh với cô ta thay đổi, đối với lý do ba mẹ cô ta gặp phải bi kịch không thể quên ơn phụ nghĩa, mà là một loại chịu đựng và trưởng thành, những thay đổi này khiến Giang Sở Tinh bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Ân tình của ba mẹ chính là lá bài tốt nhất trong tay cô ta, nếu anh dùng lý trí, thì lá bài này cũng vô nghĩa.
Lục Hi đẩy cánh cửa mở ra trước mặt cô ta ra, khi Giang Sở Tinh đang đợi câu trả lời của anh, bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Bất luận cô ấy tốt hay không tốt, đều không liên quan đến em."