Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 121: SÒNG BẠC




CHƯƠNG 121: SÒNG BẠC

Quán cà phê vừa nãy, hành lang dài đằng đẳng, độ cao nối hai tầng nhà lại với nhau, vị trí hải đảo ở thành phố H...

Mọi thứ được xâu chuỗi lại với nhau, Thẩm Dĩnh không nhịn được mà nổi một lớp da gà, nơi này không chỉ là một nơi mánh khóe bịp bợm, lại còn ẩn giấu một lối đi như vậy!

Từ đất liền ra biển, riêng tư bí mật không gì bằng.

Cô đứng ở cửa không động đậy, ở phía sau là Mã Thiên Xích cũng đã đi đến: “Đi lên thôi.”

Thẩm Dĩnh nhìn con đường trước mắt dẫn đến du thuyền, bước chân như nặng ngàn cân, không thể nào nhấc lên nổi, cô... thật sự rất sợ hãi.

“Anh, anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Thẩm Dĩnh mặc dù là đang giả vờ nhưng cũng không thể nào bình tĩnh được, giọng nói run rẩy hỏi người đàn ông bên cạnh.

Chỉ tiếc rằng sự sợ hãi như vậy lọt vào trong mắt Mã Thiên Xích, chẳng những không thể làm cho anh ta dâng lên sự thương tiếc, ngược lại còn có một loại khoái cảm chinh phục.

“Du thuyền sang trọng, đã đi chưa?” Anh ta nhẹ nhàng câu môi, không cho cô trả lời lại tiếp tục nói: “Đi thôi, sẽ không giết cô đâu.”

Giết...

Thẩm Dĩnh cảm thấy bước chân của mình càng nặng hơn...

“Chúng ta có thể đổi một nơi khác để nói chuyện không?” Cô gom hết dũng khí, quay sang đưa ra một lời đề nghị nhỏ.

Cho đến lúc này Mã Thiên Xích cũng không có ý định khác, anh ta cũng không có kiên nhẫn để nghe, trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô rồi dẫn cô đi lên du thuyền.

Bọn họ là đôi cuối cùng bước lên du thuyền, cho nên trong giây tiếp theo, du thuyền đã khởi động động cơ, nhanh chóng rời xa đất liền, tốc độ cực kỳ nhanh nhưng lại rất ổn định.

Thẩm Dĩnh nhìn bọt nước bắn tung tóe ở phía dưới, cả người đều trì trệ, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà bị anh ta uy hiếp lên du thuyền.

Bỗng nhiên có một trận tiếng vỗ tay hoan hô náo nhiệt truyền đến từ đằng sau, Thẩm Dĩnh nghiêng đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện có một đám người đã tụ tập từ lúc nào, khoảng chừng có mười mấy người, hầu hết phụ nữ đều mặc quần áo gợi cảm lộ liễu, còn đàn ông thì mặc áo sơ mi ngắn tay hoặc áo thun.

Thẩm Dĩnh cúi đầu nhìn mình mặc váy dài, lúc vừa mặc lên còn cảm thấy cổ áo quá rộng, nhưng lúc này khi so sánh với những người phụ nữ khác thì quả thật vẫn kín đáo.

Sắc mặt mọi người đều thoải mái, giơ lên ly rượu trong tay, bầu không khí mập mờ giữa những người đàn ông. Nhưng điều đáng sợ là, bọn họ cũng không cố định bạn gái bạn trai, mà là... chia sẻ với nhau.

Nhìn tay của người đàn ông chạm vào thân thể của người phụ nữ, Thẩm Dĩnh cảm thấy một trận buồn nôn, cô không nhìn nổi: “Anh đưa tôi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”

Mã Thiên Xích cầm lấy tay cô tiến đến khuỷu tay của mình, phát hiện được cô hơi kháng cự, lại dùng thêm chút sức lực: “Ngoan ngoãn đi, nếu không thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi du thuyền.”

“...”

Mã Thiên Xích liếc nhìn đôi môi trắng bệch của cô: “Đợi lát nữa nếu có người mời rượu tôi, bất kể là ai đi nữa thì cô cũng phải uống giúp tôi.”

Thẩm Dĩnh hơi kinh ngạc ngước mắt: “Anh gọi tôi đến là muốn tôi cản rượu cho anh?”

Hình như anh ta đâu thiếu phụ nữ giúp anh ta cản rượu, phục vụ anh ta chu đáo.

Mã Thiên Xích hơi cúi người xích lại gần lỗ tai của cô: “Hay là cô muốn làm chút chuyện khác?”

“Không có.” Thẩm Dĩnh từ chối không cần nghĩ ngợi, ánh mắt rơi vào đám nam nữ cách đó không xa: “Tôi giúp anh uống rượu, anh sẽ thả tôi ra đúng không?”

“Ừm.”

“Được, vậy tôi uống giúp anh.”

Hai người cùng nhau đi qua, lúc nhìn thấy Mã Thiên Xích đến, mọi người có mặt đều lập tức đến thân cận, trong số đó có mấy người đàn ông ngoại quốc, vừa uống rượu vừa nói tiếng Anh lưu loát, ai ai cũng có bộ dáng lấy lòng.

Sau một vài lời chào hỏi ngắn ngủi, mọi người đều bước vào bên trong du thuyền. Tất cả không gian bên trong đã được trang trí sửa chữa lại, một phòng lớn nhất đã được tạo thành một phòng đánh bạc nhỏ.

Tất cả các loại dụng cụ trò chơi đều có sẵn.

Bọn họ chơi bài Poker, Thẩm Dĩnh xem không hiểu, cũng không biết bí ẩn ở bên trong, cô cứ đứng ngốc ở đó mà nhìn, cho đến khi nhà cái cá cược mở ra, tất cả thẻ bạc đều vào trong tay Mã Thiên Xích.

Một tên đàn ông đó giơ ly rượu lên, cô biết, nhiệm vụ của mình đã đến.

Trước khi người đàn ông đưa ly rượu tới, Thẩm Dĩnh vượt lên phía trước một bước chân, nâng ly nghênh đón, giọng nói lịch sự: “Thân thể của cậu Mã hơi khó chịu, không thể uống rượu, tôi uống thay cậu ấy.”

Người này dừng lại một chút, tiếp theo lại nhìn về phía Mã Thiên Xích đang ngồi, đương nhiên cũng không dám nhiều lời gây khó xử, vẻ mặt ôn hòa uống hết rượu trong ly đang cầm trên tay.

Thẩm Dĩnh cũng không thể hạ xuống, chỉ có thể kiên trì uống vào.

Trong thời gian kế tiếp, Mã Thiên Xích hầu như đều không thua, một ván, hai ván... Thẩm Dĩnh cũng ngày càng run rẩy uống từng ly rượu một.

Cuối cùng, cô uống xong một ly, thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, bỏ lại một câu nói trước khi vội vàng đi ra khỏi phòng.

Cô khó chịu đi đến phía trên boong tàu, đặt mông ngồi liệt trên ghế dài, thở hồng hộc nhìn lên trăng và sao trên bầu trời.

Vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, lúc này dạ dày của cô cũng khó chịu vặn lên, lúc nãy không phải uống bia, mà là rượu sâm banh nhập khẩu và rượu Tây, cho nên bây giờ đầu óc cực kỳ quay cuồng.

Mắt Thẩm Dĩnh mỏi đến độ không muốn mở ra, đầu cũng mê man chịu không nổi, không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại, liền ngủ thiếp đi trong một thời gian khá dài.

“Chào người đẹp, cô uống say rồi à?”

“Người đẹp, cô sao vậy, mau tỉnh đi?”

“Này, cô đừng có im lặng, không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng lẩm bẩm của một người đàn ông, cô cố gắng chống đỡ tinh thần, đứng dậy từ trên ghế, đập vào trong mắt chính là một gương mặt phóng to n lần.

Thẩm Dĩnh giật nảy mình, đứng dậy ngay lập tức: “Anh là ai?”

“Nhanh như vậy đã quên rồi sao? Trí nhớ của người đẹp không được tốt nha, lúc nãy tôi còn ngồi cùng một bàn đánh bài với cậu Mã, cô quên rồi à?” Người đàn ông cố ý nhấn mạnh ba chữ “Cậu Mã”, đặc biệt là người chịu trách nhiệm về du thuyền này, rất kỳ quái.

Có điều đã được nhắc nhở như vậy, Thẩm Dĩnh hơi nhớ ra: “Là anh?”

Cô nhớ đến người đàn ông này cả đêm cũng không thắng được một ván, nhưng mà cho dù anh ta có thua, anh ta cũng không hề không vui vẻ, giống như là thua trong tay Mã Thiên Xích là một chuyện rất đương nhiên.

Thấy cô đã nhớ ra, người đàn ông cười hắc hắc, đi đến phía trước hai bước, vừa định muốn nói gì đó, Thẩm Dĩnh lập tức cảnh giác lùi về sau: “Anh cứ đứng ở đó mà nói.”

Người đàn ông vẫn tiếp tục cử động, ép cô tiến vào một nơi hẻo lánh: “Người đẹp, cô nhìn xem cô uống rượu cả đêm, chắc chắn là rất khó chịu, để tôi tìm cho cô một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.”

Thẩm Dĩnh đã nghe ra được chút ý đồ của anh ta, lông mày thanh tú nhăn lại thành chữ xuyên: “Không cần, tôi uống cũng không nhiều.”

“Tôi thấy cô bước đi cứ loạng choạng, chắc chắn là uống không ít.” Người đàn ông nói xong, bỗng nhiên đưa tay bắt lấy tay của Thẩm Dĩnh.

“A!” Thẩm Dĩnh kinh sợ hô to một tiếng: “Này anh, xin anh tự trọng!”

“Ha ha, giả vờ cái gì, người bước lên chiếc du thuyền này, có một người nào mà sạch sẽ? Mã Thiên Xích cho cô cái gì, tôi đều có thể cho, chỉ cần cô thỏa mãn tôi, tôi đảm bảo sẽ không để cô ăn đắng chịu phạt.” Đến khi nói xong, anh ta cũng đã ôm được Thẩm Dĩnh.

Hai tay hai chân của Thẩm Dĩnh không ngừng vùng vẫy nhưng cũng không làm được gì, trơ mắt nhìn mình bị ôm đến trước cửa một gian phòng. Trong giờ phút này, trên bãi biển ở thành phố H, cô muốn tìm người đến cứu mình cũng là chuyện không thể!

Lúc hai người đang giằng co, bỗng nhiên có một âm thanh lạnh lùng chen vào.

“Người của tôi mà anh cũng dám đụng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK