CHƯƠNG 146: TÌNH ĐỊCH LIÊN HỢP
Thẩm Dĩnh đương nhiên nguyện ý tin tưởng, nếu như không tin, cô sẽ không làm đến mức này, dù là buổi tối anh không về ngủ cùng cô, cô cũng không hỏi nhiều một câu, biết anh bận rộn, chỉ sợ làm anh thêm áp lực.
Nhưng là bây giờ một câu giải thích anh cũng không có, bảo cô làm sao tiếp tục tin tưởng anh?
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, giọng nói của anh trở nên nặng nề: “Không phải là không muốn nói cho em biết, chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để nói cho em.”
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, thanh âm không nhịn được mà run rẩy: "Anh nói như vậy thật hay.”
Lục Hi bỗng hít một hơi thuốc lá, không biết có phải bị sặc hay không, anh đột nhiên ho khan, Thẩm Dĩnh nghe thấy trái tim đều thắt chặt, thấy anh khó chịu cau mày, đầu óc cô nóng lên, hành động nhanh hơn suy nghĩ một bước, lấy điếu thuốc trong tay anh bỏ đi: “Cơ thể không thoải mái thì đừng hút, trả lời vấn đều của tôi…khó khăn như vậy sao?”
"Không khó." Anh trả lời rất nhanh, ánh mắt tùy ý nhìn về phía trước, cũng không nhìn cô: “Tôi chỉ không muốn để em lo lắng.”
"Nhưng bây giờ tôi đã quá lo lắng.” Thẩm Dĩnh vẫn không thể hiểu lý do anh giấu diếm: "Anh có đối xử với tôi như bạn gái sao?”
Nghe thấy vậy, rốt cuộc người đàn ông cũng quay đầu nhìn sáng, ánh mắt sáng rực rơi vào người cô: “Với tôi mà nói, em so với bạn gái còn quan trọng hơn.”
"Vậy tại sao anh không chịu nói cho tôi? Có chuyện gì mà tôi không thể biết?" Thẩm Dĩnh không muốn ép anh, cũng không muốn hùng hổ dọa người như vậy, nhưng bây giờ cô rất khó khống chế được suy đoán cùng nghi ngờ trong lòng.
Có rất nhiều lời nếu như lúc đó không nói, sau này có lẽ sẽ mãi mãi không có cơ hội mở miệng.
Mặc dù cô không biết chuyện Lục Hi giấu diếm cô nghiêm trọng đến mức nào, nhưng ít nhất khiến cho anh khó xử như vậy chắc chắn mọi chuyện không đơn giản.
Ngũ quan anh tuấn của người đàn ông dưới ánh đèn lờ mờ, nửa ở ngoài sáng, một nửa ở trong tối: "Dĩnh Dĩnh, cho tôi một chút thời gian được không? Chờ tôi xử lý xong, nhất định sẽ nói cho em."
Thẩm Dĩnh há to miệng lại ngậm lại, đáy lòng dâng lên cảm giác khó chịu không nói nên lời: "Thời gian, anh cần bao lâu?"
"Tôi không biết." Nói xong, dường như anh cũng tự cảm thấy buồn cười, xì khẽ một tiếng: "Tôi sẽ cố gắng càng nhanh càng tốt.”
Trong xe có một sự đình trệ ngắn ngủi, Thẩm Dĩnh thậm chí không biết làm như thế nào trả lời anh, cô rất muốn bây giờ anh nói ra tất cả, nhưng… nhìn sắc mặt người đàn ông u ám, gò ép thế nào cũng không nói ra miệng những chuyện kia.
Im lặng thật lâu, hai tay Thẩm Dĩnh để ở bên người đang nắm chặt lại buông lỏng, một lần lại một lần, sự do dự trong lòng cô chỉ có hơn chứ không kém.
Cuối cùng, cô vẫn thỏa hiệp.
"Được, nếu anh đã khó mở miệng như vậy, tôi cũng không ép anh, chờ đến khi anh muốn nói thì lúc đó hãy nói với tôi.” Cô nói nhẹ nhõm, thật ra ý nghĩa thật sự lại không phải như thế, thậm chí là nặng nề.
Lục Hi thấy được ánh mắt trong veo của cô đã bị sự nghi ngờ thay thế, lo lắng nhưng lại tìm không ra một lời giải thích.
Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Cuộc nói chuyện kết thúc trong không vui, Lục Hi có điều giấu diếm với Thẩm Dĩnh chung quy vẫn là một loại tổn thương đối với cô, mãi cho đến ngày hôm sau cảm xúc của cô vẫn chưa tốt lên được.
Sau khi tan tầm, Đào Ly Hinh gọi điện thoại cho cô bảo cô trở về ăn cơm, Thẩm Dĩnh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với Lục Hi nên đã đồng ý.
Sau khi ăn tối xong lại ngồi một lúc, Đào Ly Hinh thấy thời gian không còn sớm liền thúc cô trở về, sợ quá muộn trên đường không an toàn.
Thẩm Dĩnh lại không có ý định muốn rời đi, muốn ở lại nhưng sợ Đào Ly Hinh sẽ suy nghĩ, quấn quýt một hồi vẫn là quyết định rời đi.
Cô đón xe trở về biệt thự Ngự Cảnh Viên, xe taxi vừa dừng ở cửa chính của biệt thự, cô nhìn vào căn nhà lớn ba tầng trong bóng tối trước mặt, hi vọng trong lòng Thẩm Dĩnh cũng dần nguội lạnh.
Anh…vẫn chưa về nhà.
"Cô ơi, đã đến rồi." Lái xe thấy cô chậm chạp chưa xuống xe, lên tiếng thúc giục.
Thẩm Dĩnh lấy lại tinh thần, trả tiền xuống xe.
...
Một bên khác, Lục Hi biết Thẩm Dĩnh hôm nay trở về, liền lái xe đến biệt thự Thành Bắc, hôm nay là thời gian kiểm tra hằng tuần của Giang Sở Tinh, La Quyết Trình và trợ lý của Khâu Trình ở Mỹ cũng ở đây, căn phòng thấp phía sau biệt thự được đổi thành phòng phục hồi chức năng với đầy đủ các loại thiết bị cần thiết.
Lục Hi nhìn Giang Sở Tinh ở bên trong màn hình bị đưa lên phía trước với rất nhiệu loại dụng cụ bên trong, dừng lại một lát lại đẩy ra, trước sau ước chừng khoảng hai mươi lần thì kiểm tra mới kết thúc.
La Quyết Trình cầm kết quả vẫn đang còn nóng hổi trên tay, vẻ mặt thả lỏng đi rất nhiều: "Không tệ, các chỉ số thân thể đều rất tốt, cậu không cần quá lắng, vấn đề không lớn."
Lục Hi nhẹ nhàng thở ra, dù sao Giang Sở Tinh sau năm năm mới lần đầu về nước, sợ cô bơi không quen nước, sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình.
Sau khi Giang Sở Tinh làm xong kiểm tra, lập tức trở về phòng của Lục Hi, khi biết được kết quả không tệ, tự mình cũng nhẹ nhàng thở ra: "Quá tốt rồi, lần này em sẽ không cần đi nữa, sẽ ở bên cạnh anh.”
Câu nói này, từ sau khi cô về nước cũng đã nói vô số lần, Lục Hi đã nghe đến mất cảm giác, ngược lại là La Quyết Trình lại không nói nên lời.
"Đúng rồi Lục Hi, em cảm giác gần đây mình cũng không quá nhạy cảm với tia cực tím như vậy, năm năm qua em đều chưa có hưởng thụ được thế giới bên ngoài, em nghĩ không bằng thừa dịp lần này sức khỏe em ổn định, chúng ra ra ngoài tụ tập đi.” Giang Sở Tinh tràn đầy hưng phấn đề nghị.
Lục Hi đối mặt với ánh mắt chờ mong của cô, giọng nói tỉnh tảo đến mức khiến người ta cảm thấy có chút tàn nhẫn: “Không được, em bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tất cả đều phải cẩn thận thì hơn.”
Bệnh của Giang Sở Tinh một ngày không tốt lên chính là mối tai họa ngầm trong lòng anh, không vì điều gì khác, nếu như hiện tại cô có bất cứ nguy hiểm gì, anh cũng không biết có thể giấu được Thẩm Dĩnh hay không.
Sự từ chối của anh cũng nằm trong dự doán của Giang Sở Tinh, chỉ là cô không buông tha dễ dàng như vậy.
Ánh mắt cô liếc về phía La Quyết Trình đang đứng bên cạnh, lời nói xoay chuyển: "Bác sĩ La nói trước đó sức khỏe của em khôi phục rất tốt, không cần phải đối xử đặc biệt, chúng ta tìm một chỗ riêng tư tụ tập một chút cũng không xảy ra chuyện gì, cơ thể của em em biết, anh yên tâm."
Cô cố ý nói ra những lời của La Quyết Trình để chặn anh, La Quyết Trình nghe thấy thì hai đầu lông mày đều nhanh dựng lên, hết lần này tới lần khác không được gì.
Lúc ấy anh nói như vậy là vì nghi ngờ Giang Sở Tinh giả yếu đuối, ai biết vậy mà cô lại sử dụng lại nó?
Lục Hi không nói chuyện, nhưng cũng không tiếp tục cự tuyệt cô.
Giang Sở Tinh biết anh đang dao động, tiến đến bên cạnh anh, giọng nói nhỏ nhẹ ủy khuất: "Anh Lục Hi, em chỉ có một nguyện vọng như vậy, anh đáp ứng em có được không? Em đã người không ra người quỷ không ra quỷ hơn năm năm qua, em thật sự muốn ra ngoài đi bộ một chút, coi như cầu xin anh có được không?”
Cô đã nói đến mức như vậy mà Lục Hi vẫn cự tuyệt ngược lại là anh vô tình vô nghĩa.
Giang Sở Tinh bỗng nhiên đưa tay bỏ vào túi, không biết móc ra cái gì, chờ sau khi cô lấy ra mới thấy đó là một tấm hình, ở trên bức ảnh là bố mẹ Giang Sở Tinh.
"Em cũng muốn đến chỗ này để xem nơi ước hẹn của cha mẹ, không biết bây giờ đã thay đổi thế nào, nếu như bọn họ biết em đi nhất định sẽ rất vui vẻ.”
La Quyết Trình cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao Lục Hi luôn canh cánh trong lòng đối với quá khứ, không nói những cái khác, chỉ cần Giang Sở Tinh thường xuyên nhắc đến quá khứ cũng khiến anh tuyệt đối không thể quên được.
Người phụ nữ này, quá ích kỷ, quá cực đoan, thật đáng sợ.
Cuối cùng, Lục Hi vẫn không thể nào từ chối cô, mặc dù không muốn nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của cô.
Chờ sau khi Lục Hi và La Quyết Trình rời đi, nụ cười trên mặt Giang Sở Tinh biến mất toàn bộ, cô cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số…
"Alo, Thiệu Mộc Giai sao?"