Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 91: BỊ BẮT CÓC




CHƯƠNG 91: BỊ BẮT CÓC

Vừa nói xong, Lục Hi chưa kịp nghĩ lại, điện thoại trong tay đã rung lên, liếc nhìn qua, đúng là Lưu Sinh Yên.

Anh bắt máy, giọng của Lưu Sinh Yên ở đầu dây bên kia có chút lo lắng: “Cậu đang ở đâu, gọi điện cho cậu 800 lần cũng không ai bắt máy, tôi còn tưởng cậu đã bị La Quyết Trình phân thây rồi! Cậu có biết ở trong nước đã xảy ra chuyện lớn rồi không?”

Ở chung với Lưu Sinh Yên nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thấy anh ta sốt sắng đến thế, Lục Hi nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, có điều giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Chuyện gì?”

“Cậu với Thẩm Dĩnh ở sân bay bị người ta chụp được, cậu vừa mới đi khỏi thì chuyện này đã được đưa lên đầu đề. Tất cả tin tức giải trí trên báo mạng đều là về cậu, bây giờ có cả một xe tải người đang chờ chặn đường cậu và Thẩm Dĩnh ở dưới lầu công ty. Tìm không thấy cậu cũng không biết nên giải thích thế nào, hỏi Thẩm Dĩnh, cô ấy cũng không quyết định được, một cô bé đang yên đang lành cũng sắp bị bức đến điên rồi.”

Giọng nói đứt quãng của Lưu Sinh Yên vang lên bên tai, trong đầu Lục Hi chỉ còn lại hai chữ “Thẩm Dĩnh”, dù chưa xem tin tức cũng biết cô đang phải đối mặt với bao nhiêu áp lực.

Vào lúc cô anh cần anh nhất, anh lại không có ở bên cạnh!

Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vừa đau đớn vừa khó chịu, đến hít thở cũng không thông.

Nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra với cô, hoặc những gì cô đang gặp phải, Lục Hi lần đầu tiên nếm mùi hối hận, nếu biết Đoàn Trí Thiên có thủ đoạn như vậy, anh sẽ không để cô lại một mình!

Nghĩ đến Đoàn Trí Thiên, trong mắt người đàn ông hiện lên sự tàn nhẫn hung bạo: “Tôi biết rồi, tôi lập tức về ngay.”

Nói xong Lục Hi muốn cúp máy, lại bị Lưu Sinh Yên hô dừng lại: “Cậu ngồi phi cơ cũng phải mất mười tiếng đồng hồ, cậu nói với tôi nên trả lời thế nào trước đã, để tôi kêu công ty đi giải thích.”

“Trả lời như thế nào ư? Trả lời ra sao trả lời thế nào.” Giọng điệu Lục Hi rất gắt gỏng, sắc mặt càng âm trầm đến đáng sợ: “Nói cho bọn họ biết. Thẩm Dĩnh là người phụ nữ của tôi, ai muốn làm khó dễ đừng trách Lục Hi tôi trở mặt.”

La Quyết Trình vốn đang xem tài liệu, nghe câu này, không nhịn được nhìn về phía anh, lông mày khẽ nhướng, rồi sau đó không nhịn được cười lắc đầu. Có một người đàn ông như Lục Hi như vậy cũng không biết là tốt hay không nữa, đến lúc bá đạo chỉ hận không thể vì bạn mà chống lại cả thế giới, cũng không biết cô bé kia có chịu nổi hay không nữa.

“Cô ấy đâu?”

“Không biết, hôm hay không đến đây đi làm, không chừng cửa nhà cậu cũng có người chặn đường.”

“Biết rồi.”

Sau khi Lục Hi ngắt máy với Lưu Sinh Yên thì liền gọi cho Thẩm Dĩnh, đầu dây bên kia không nghe thấy giọng nói ngọt ngào êm dịu nữa, chỉ còn một giọng nữ lạnh như băng...

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, sorry...”

Sắc mặt Lục Hi lập tức đóng băng, cả người đều tản ra khí lạnh khiến người ta rét run sợ hãi, điện thoại không nghe, người cũng tìm không thấy, anh lại đang ở Mỹ, chỉ có thể bó tay hết cách.

“Chết tiệt!”

La Quyết Trình thấy anh vội vã như muốn đi giết người, đứng dậy theo: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Hi không giải thích, chỉ nói: “Đợi lát nữa tôi kêu người chuẩn bị phi cơ, lập tức về nước.”

Nhìn người đàn ông đang bước nhanh ra khỏi văn phòng, bàn chân như nổi gió chỉ hận không thể chạy, La Quyết Trình chớp mắt mấy cái, người có thể làm cho Lục Hi gấp gáp như vậy, đoán chừng chỉ có Thẩm Dĩnh.

Cô bé kia đã xảy ra chuyện?

Anh ta mở mạng lên, chưa kịp tìm kiếm tên tuổi Thẩm Dĩnh thì tin tức nóng nhất hôm nay đã hiện lên, một tin hai tin ba tin, toàn bộ đều là cô, mà những lời bàn tán và nghị luận kia đều khá khó nghe.

Nụ cười trên mặt La Quyết Trình cũng hoàn toàn biến mất, anh ta có linh cảm, khi Lục Hi trở về nước, Đoàn Trí Thiên chuẩn bị về nhà nhặt xác là vừa.

...

Sau khi Lưu Sinh Yên liên hệ với Lục Hi, lập tức kêu Trịnh Tin Cung định vị vị trí của Thẩm Dĩnh, vị trí của cô hiển thị ở Ngự Cảnh Viên, biết cô đang ở nhà thì liền yên tâm.

Lưu Sinh Yên lại bảo bộ phận quan hệ công chúng của công ty đưa ra tuyên bố thông báo đầu tiên, chú ý ngôn từ, dù sao những thông báo mang tính quyết định đều phải chờ Lục Hi trở về.

Im lặng lâu như vậy cuối cùng cũng có tin tức, dư luận lại một lần nữa xôn xao, không chỉ vì vụ ly hôn này đáng chú ý đến mức nào, mà còn bởi vì sự tồn tại của người đàn ông Lục Hi này thật sự rất có sức ảnh hưởng.

Bao nhiêu người muốn đào ra chút chuyện về người đàn ông này đều khó như lên trời, có một lỗ hổng tốt như vậy để đào bới, tất cả mọi người đều muốn tìm hiểu đến cùng.

Thẩm Dĩnh không đến công ty, cũng không có ở Ngự Cảnh Viên, cô để dây chuyền ở nhà, lấy một chiếc Mercedes đen trong gara chạy đến bên hồ ở ngoại thành.

Ở đây có một cái hồ tự nhiên, khi còn bé cô thường cùng Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh đến đây. Lúc còn trẻ, Thẩm Tri Lịch rất thích câu cá, cô mơ hồ nhớ ông từng nói câu cá có thể khiến tâm trạng người ta bình tĩnh, tập trung vào một việc.

Thẩm Dĩnh cảm giác giờ phút này mình cần nhất là bình tĩnh.

Sau khi thuê một ít dụng cụ chuyên nghiệp từ ông chủ câu cá, Thẩm Dĩnh ngồi ở ghế bên bờ hồ, tuy gió đã ngừng, nhưng đội mũ và mang khẩu trang vẫn tốt hơn.

Lần ngồi xuống này đến chạng vạng tối, rất nhiều người ban ngày đến câu cá lần lượt rời đi, người đến câu đêm dần nhiều hơn.

Thẩm Dĩnh vốn muốn về sớm một chút, nhưng đúng vào lúc cô muốn thu cần câu, dây câu lại bắt đầu nhúc nhích.

Thoáng một cái, hai cái, càng ngày càng nhanh, càng lúc càng trĩu nặng...

Cô lập tức thu dây lại, xoay tay cầm thật nhanh, lúc thu cần câu lên lại thất vọng tràn trề, thì ra chỉ là một đám rong dưới đáy hồ.

Trải nghiệm như vậy, lúc còn bé khi đi câu cá với Thẩm Tri Lịch cô đã từng trải qua vô số lần, nhưng hôm nay lại bỗng khó chịu vô cùng, cái cảm giác lòng đầy hi vọng nhưng cuối cùng lại chỉ là ‘lấy giỏ tre múc nước', ‘công dã tràng xe cát’, khiến cô nghĩ đến cuộc hôn nhân với Đoàn Trí Thiên, và mối quan hệ với Lục Hi.

Rốt cuộc anh đang ở đâu?

Từ lúc đầu không ngừng suy nghĩ, đến bây giờ lại không dám nghĩ nữa, Thẩm Dĩnh thật sự luống cuống.

Cô buông cần câu, ngồi xổm xuổng đất khóc hu hu, gió đêm lướt qua mặt hồ, mang theo không khí mát mẻ phả vào mặt, nước mắt bị gió thổi qua, lại trở nên khô khốc, khuôn mặt như căng ra.

Nhiều ngày như vậy, cô đều chịu đựng không khóc, nhưng bây giờ bỗng dưng không chịu nổi nữa, nước mắt như không khống chế được mà chảy ra giàn giụa, trượt vào sợi tóc ở thái dương, trôi vào cổ áo, rơi xuống bùn đất dưới chân cô.

Gió dần lớn hơn, thôi qua nhánh cây sau lưng kêu “xào xạc”, trong tiếng gió này dường như còn phảng phất xen lẫn cái gì khác, nhưng Thẩm Dĩnh không hề chú ý.

Cô đè nén tiếng khóc của mình, nhưng nó vẫn quá rõ ràng ở chiếc hồ vùng ngoại ô này.

Chợt, có một lực rất lớn xô đến từ phía sau lưng cô, cô mất thăng bằng, cả người đều ngã sấp xuống mặt đất, đang muốn kêu ra tiếng lại bị một bàn tay bịt kín miệng.

“Ưm... Ưm...!” Thẩm Dĩnh rất sợ hãi, sau lưng của mình vậy mà lại có người, người kia tay dài chân dài, rõ ràng là một người đàn ông cao lớn.

“Đừng lên tiếng!” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông hơi suy yếu, vừa nói chuyện vừa đem một vật gì đó kề sát sau lưng cô.

Cách áo khoác Thẩm Dĩnh vẫn cảm giác được hình dạng tròn, thô của vật kia, cô suy nghĩ một hồi, bỗng nghĩ tới một vật, thoáng chốc mặt cắt không còn một giọt máu.

Là súng!

Thời đại hòa bình, quốc gia cấm vũ khí, hắn vậy mà lại có súng!

Thẩm Dĩnh yên lặng trừng to mắt, lập tức im lặng, bầu không khí quá mức căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận từng li từng tí, cũng chính lúc này cô mới nghe được mùi máu tươi rõ ràng trong không khí.

Hắn đang chảy máu, hơn nữa đang chảy máu rất nhanh.

Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn mất trật tự, một luồng sáng chói mắt đảo qua đỉnh đầu hai người, người ông chửi một tiếng, kéo cơ thể của cô cùng chìm xuống nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK