Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 113: MỘT ĐÊM TRIỀN MIÊN




CHƯƠNG 113: MỘT ĐÊM TRIỀN MIÊN

Lục Hi bệnh đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngày hôm sau đã trở lại bình thường.

Người đàn ông này sau khi khỏi bệnh, chuyện đầu tiên chính làm là giúp cô giải quyết chuyện ly hôn, sau đó liên hệ với bên từ thiện, quyên góp toàn bộ số tài sản được phân chia trong kế hoạch.

Tin tức chuyện này anh đã cố ý để lộ ra ngoài, rất nhanh trên tin tức xã hội đã đưa tin, hình tượng của Thẩm Dĩnh thay đổi hoàn toàn so với trước đấy, còn có phần cao hơn trước.

Cũng chính là cái gọi là ‘tẩy trắng’ của cư dân mạng hiện nay, cho dù cô không có gì để tẩy nhưng không thể không nói đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Cho dù thế nào, con người đối với mặt nhân tính tốt đẹp đều sẽ đồng tình.

Sau khi chuyện này kết thúc, Thẩm Dĩnh vẫn đi làm bình thường tại Hình Yên, hai người làm việc chung lại trải qua nhiều chuyện như vậy, dần dần những ngờ vực xung quanh đã ít đi rất nhiều, điều này khiến Thẩm Dĩnh thoải mái hơn hẳn.

Trên công việc, có chỗ nào không hiểu cô sẽ hỏi Lục Hi, người kia cũng vui vẻ dạy cô, chỉ là luôn kèm theo một vài điều kiện.

Ví dụ như buổi tối hôm nay, lần đầu tiên Thẩm Dĩnh phụ trách một mình một vụ án trong tay, khó tránh khỏi cẩn thận tỉ mỉ, có một chỗ đắn đo chưa xử lý được bèn cầm đến phòng làm việc hỏi anh.

Anh đang họp video, cô đứng bên cạnh đợi mười phút mới tắt máy.

Người đàn ông nhận lấy tài liệu của cô rồi nhìn, giọng nói nhàn nhạt: “Tình huống này không phải lần trước đã nói với em rồi sao, vẫn không hiểu à?”

Thẩm Dĩnh có chút buồn rầu: “…Hai tình huống này không giống nhau lắm?”

“Không giống chỗ nào?”

Thẩm Dĩnh ấp úng, không trả lời được.

Anh vẫy tay: “Lại đây.”

Thẩm Dĩnh là người đã từng bị thua thiệt, đứng yên không nhúc nhích: “Anh nói với tôi là được rồi.”

Lục Hi nheo mắt: “Đây là thái độ học tập của em?”

“Cũng không phải anh không hiểu, nói với tôi thì sao, lần nào cũng phải tới cầu anh…” Thẩm Dĩnh bất mãn lầm bầm, trong lòng có chút bất bình.

Lục Hi cười: “Vấn đề giống nhau nói không chỉ một lần, tự em không nhớ kỹ còn trách ai.”

Thấy cô không nói gì, anh cũng không ép cô, đánh dấu văn hiến và điều lệ bên cạnh sau đó đưa cho cô: “Tự lật xem đi.”

Thẩm Dĩnh cầm lấy, lúc này mới nhuận khí một chút, luôn cảm thấy tình tình bản thân bây giờ có chút không tốt lắm, dường như đã bị anh chiều quen…

Trong phòng làm việc cái gì cũng có, Thẩm Dĩnh tìm được rất tiện, không lâu sau đã giải quyết được chỗ vướng mắc khi nãy.

Ngồi trên sô pha, nhìn góc nghiêng vô cùng anh tuấn của người đàn ông, sống mũi anh rất cao, hốc mắt tương đối sâu, ngũ quan cân đối, chỉ nhìn tướng mạo thôi, cho dù có đi làm diễn viên cũng hoàn toàn đủ tư cách, đặc biệt là sự hấp dẫn trên khuôn mặt người đàn ông này rất có hương vị.

Thẩm Dĩnh nhìn có chút si mê, cũng không biết bản thân đã nhìn chằm chằm anh bao lâu, tới khi người đàn ông ngồi sau bàn làm việc chuyển mắt nhìn sang: “Có phải cảm thấy người đàn ông của em rất đẹp trai không?”

Thẩm Dĩnh có chút sặc nước bọt, cuống quýt di chuyển ánh mắt, muốn nhấc chân chuồn đi lại bị anh chặn ở cửa: “Nói chuyện với em đấy, không nghe thấy sao?”

Khi anh chất vấn cô luôn nhíu mày, dáng vẻ xấu xa, tim Thẩm Dĩnh đập chậm mất hai nhịp, hắng giọng một cái, mặt có chút nóng, vịt chết vẫn mạnh miệng giải thích: “Tôi đâu có nhìn anh.”

“Trong phòng này còn có người khác sao?” Người đàn ông tiến lên một bước, đến gần cô hơn một chút, hương vị thanh mát dễ chịu sau khi tắm hoà cùng mùi hương hormone nam tính của riêng anh lập tức bao trùm lấy cô: “Thời gian không còn sớm nữa, anh làm xong việc rồi?”

Lời thoại này, Thẩm Dĩnh đã nghe vô số lần, sao có thể không biết anh có ý gì, lập tức khoát tay: “Còn, còn có phần cuối chưa làm xong… A!”

Lời còn chưa dứt, cả người đã bị anh bế lên, không phải bế kiểu công chúa, mà là đặt hai cánh tay dưới mông cô, bế thẳng lên.

Thẩm Dĩnh ngay lập tức bị nhấc lên, nhìn người đàn ông thấp hơn mình một đoạn, trừng lớn mắt: “Anh làm gì vậy?”

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, không biết có phải ánh sáng trên đầu quá rõ không mà đến cả đáy mắt anh cũng đều trở nên lấp lánh: “Em nói tôi ‘làm’ cái gì, hửm?”

Anh cố ý nhấn mạnh, cố tình để Thẩm Dĩnh nghe ra điều gì đó.

Khuôn mặt trắng nõn của người con gái lập tức đỏ ửng, ấp úng mãi mới nói được một câu: “Mới chính giờ mà…”

“Em hỏi xong liền rời đi, có phải quá vô tình rồi không?” Lục Hi trêu cô, thấy đến cả tai cô cũng đỏ lên, lại không nhịn được cong môi: “Ở bên nhau lâu như vậy, sao vẫn còn ngại ngùng?”

Anh nói như vậy, Thẩm Dĩnh càng thêm xấu hổ, đưa tay đánh vai anh: “Thả tôi xuống!”

Lục Hi không những không thả ra mà còn bế người ra khỏi phòng làm việc, dáng người luyện tập hàng ngày nên được duy trì rất tốt, thể lực cũng rất khoẻ, bế cô từ lầu ba xuống phòng ngủ tầng hai mà nhẹ nhàng như chỉ đang ôm một cái gối, đến thở mạnh một hơi cũng không có.

Cánh cửa phòng ngủ mở ra, đèn tường bật lên cái cái, dưới ánh sáng mờ ảo, Thẩm Dĩnh bị đặt lên chiếc giường lớn mềm mại.

Cơ thể người đàn ông cúi xuống, vùi đầu vào chiếc cổ tinh tế của cô, khẽ hôn rồi hít sâu, trêu chọc tất cả các gíac quan của cô.

Thẩm Dĩnh không chịu được khẽ kêu lên, trong nháy mặt khiến cho cơ thể người đàn ông phía trên xiết chặt mà cô lại không hề hay biét, giọng nói mang theo âm mũi: “Anh nặng quá…”

Lục Hi nghe thế, hơi chống người dậy, mấy ngày nay có quá nhiều chuyện nên cơ hội chuyên tâm làm chuyện này cũng ít, anh vẫn luôn khắc chế, rốt cuộc cũng không khắc chế được nữa.

Anh thích nhất thấy cô hoá thành một vũng nước dưới thân mình, mềm mại diệu kỳ, xinh đẹp động lòng người, cô thanh thuần, xinh đẹp, duy chỉ có một phần gợi cảm là chỉ mình anh có thể thưởng thức.

Lục Hi làm hết những chuẩn bị khúc dạo đầu, nhẫn nại dẫn dụ cô gái nhỏ của anh: “Bảo bối à, em đẹp quá.”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông truyền vào tai, gõ vào màng nhĩ Thẩm Dĩnh: “Anh nhẹ một chút…”

“Được.”

Đêm dài ngoài cửa sổ, đến gió cũng nhẹ nhàng lặng lẽ, trong phòng, nam nữ hoan ái, thoả thích trầm luân, là linh hôn và thể xác hoà cùng với nhau.



Có những ‘bài học’ này, Thẩm Dĩnh đã có kinh nghiệm, vấn đề nào không thật sự cần anh giải đáp, cô sẽ không hỏi, nếu không nghênh đón cô sẽ là một hồi ‘tra tấn’ thời gain rất dài.

Mấy ngày sau đó, Đoàn Trí Thiên kháng án bị toàn án bác bỏ, giữ nguyên quyết định ban đầu, tất cả kế hoạch của Thẩm Dĩnh đều thực hiện đúng hẹn, lần quên góp này, cô đã chọn một cô nhi viện và muốn tự mình đi.

Vốn dĩ Lục Hi muốn đi cùng nhưng bất đăc dĩ lại có công chuyện, phải đến thành phố Q công tác hai ngày.

Trước khi đi, anh đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, đoàn xe, vật tư còn cả các hạng mục công việc quyên góp, vô cùng rõ ràng, chỉ sợ cô một mình không ứng phó được.

Buổi sáng thứ bảy Thẩm Dĩnh đi theo đoàn xe đến cô nhi viện, vị trí ở khu vực nội thành cũ của thành phố J, các công trình xung quanh đều vẫn còn rất cũ, bên ngoài cô nhi viện nhìn có vẻ tương đối mới, chỉ là thiết bị bên trong và môi trường thì chỉ coi là tạm được.

Thẩm Dĩnh phối hợp hết thảy với nhân viên công tác, cô không muốn ra trận còn phải đi qau sân khấu nên chỉ đơn giản tặng đồ rồi thuận tiện xem tình hình ở đây.

Chụp ảnh rồi nghi thức gì đó sẽ chỉ khiến người nhận quyên góp cảm thấy thấp kém hơn một bấc thậm chí là tự ti, cô không cần những điều này.

“Dì à, dì là giáo viên mới tới sao? Tóc dì đẹp quá!” Đột nhiên, chân được một đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy, một giọng nói mềm mại vang lên.

Thẩm Dĩnh cúi đầu nhìn, là một cô bé mới bốn năm tuổi, chỉ cao đến đùi cô, cô cười, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, nâng tay vuốt mái tóc của bé vì thiếu dinh dưỡng mà tóc thưa thớt: “Đợi sau này con lớn, con cũng sẽ có mái tóc như dì.”

“Thật sao?” Cô bé chớp đôi mắt to, dáng vẻ ngây thơ.

Thẩm Dĩnh gật đầu: “Đúng thế, nhất định rồi, chỉ cần con ăn tốt, ngủ ngoan là được.”

“Tốt quá rồi!” Cô bé vỗ tay, vui mừng không thôi, quay đầu nhìn bạn rồi chạy đi xa, vừa chạy vừa quay đầu vẫy tay với Thẩm Dĩnh: “Chào dì~”

Thẩm Diễm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, tim có chút chua xót, thật ra chuyện không công bằng trên đời này rất nhiều, so với hoàn cảnh cô hiện nay còn khổ hơn, bé con còn nhỏ như vậy đã bị bỏ rơi, các bé cũng không rất gì sai.

“Ăn ngon, ngủ ngoan? Dì này nói dối không chớp mắt luôn.” Bỗng nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói trêu tức vang lên.

Thẩm Dĩnh đang chìm trong suy nghĩ của bản thân bỗng nhiên bị doạ giật mình, xoay người lại liền thấy khuôn mặt cả đời này cô không muốn nhìn.

Bóng đêm đen kịt, hồ nước lạnh như băng, còn có mùi máu tanh nồng đậm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK