CHƯƠNG 171: THAY ĐỔI VÌ CÔ
Lục Hi cũng đứng hình trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, chậm rãi tháo dây lưng quần ra: “Làm cái gì, vội vội vàng vàng.”
Thẩm Dĩnh đỏ mặt rời mắt khỏi người anh, ho nhẹ một tiếng: “Thì là, anh tìm người giúp việc khi nào vậy?”
“Cách đây không lâu.” Người đàn ông nhàn nhạt trả lời, theo đó là âm thanh kéo khóa.
Hai tai
Mặt Thẩm Dĩnh nóng lên, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tấm thảm dưới chân: “Em nhớ không lầm thì anh không thích có người khác trong nhà mà, sao giờ lại tìm người tới.”
“Anh đúng thật là không thích, nhưng nếu không tìm thì chỉ có một mình em sẽ làm không nổi.” Mấy lần cô đến bệnh viện đưa cơm cho mình, mặc dù cô không nói nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy những vết thương nhỏ trên ngón tay. Sau khi đau lòng, anh cũng tính đến chuyện này, thế là trước khi xuất viện anh đã liên hệ người làm tới.
Thẩm Dĩnh đương nhiên cảm thấy vui vì có một người giúp đỡ, nhưng nhớ đến những chuyện anh đã gặp phải lúc nhỏ, biết anh có cảm xúc chán ghét với người giúp việc và người lạ, không muốn để anh miễn cưỡng mình: “Thật ra một mình em cũng ổn, chỉ có lúc anh nằm viện mới chạy tới chạy lui hai bên, bình thường em hoàn toàn có thể ứng phó được.”
“Nhưng mà anh sẽ đau lòng.” Lục Hi nói xong cũng đã đi đến trước mặt cô, dây lưng đã tháo ra, lưng quần lỏng lẻo treo bên hông, mơ hồ có thể nhìn thấy mép quần lót.
Thẩm Dĩnh lùi về sau một bước, anh lại tiến lên phía trước một bước, tới tới lui lui, cuối cùng bị anh ép đến góc tường.
Thân thể cô dán chặt với mặt tường, Thẩm Dĩnh khó khăn nuốt một cái, hai tay nâng lên chống đỡ chút khoảng cách nhỏ hẹp giữa hai người: “Có chuyện gì thì từ từ nói, anh đừng hở một tí là đùa giỡn như lưu manh.”
Lục Hi đưa tay chống một bên đầu cô: “Anh làm gì mà như lưu manh?”
Thẩm Dĩnh lười phải vạch trần anh: “Trong đầu anh nghĩ gì thì anh tự biết, đã biết rồi mà còn cố hỏi!”
“À...” Anh kéo dài âm cuối, đột nhiên như nhớ đến gì đó: “Đúng là trước đây, ở tại chỗ này có không ít “hồi ức tốt đẹp”.”
Anh cố ý nói mấy chữ cuối rất nặng, nói tới nói lui đều là đang ám chỉ Thẩm Dĩnh.
Trong đầu Thẩm Dĩnh hiện lên một ít cảnh tượng không thể miêu tả được, gương mặt nhanh chóng đỏ lên, xấu hổ trừng mắt anh: “Nói chuyện chính đi.”
“Cũng đã gọi người giúp việc rồi, anh chắc chắn sẽ không sa thải. Trong nhà có thêm người giúp em cũng rất tốt, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì cả.” Anh nhịn không được mà đánh gãy lời cô: “Dù anh không thích, nhưng anh có thể vì em mà nhịn được.”
Lời nói đến khóe miệng của Thẩm Dĩnh đã bị một câu nói kia của anh ngăn chặn, phải nói như thế nào đây, cảm giác có chút kỳ lạ, cô luôn suy nghĩ vì anh, anh cũng giống như vậy, hai người vậy mà lại đứng trên lập trường của đối phương mà phân tích.
Có chút buồn cười, lại có chút khiến lòng người ấm áp.
Giọng nói của Thẩm Dĩnh mềm xuống: “Không phải là do em sợ anh không tiện sao...”
“Anh biết.” Lục Hi cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi cô, gương mặt cô đỏ bừng hết cả lên. Anh đè thấp giọng nói, âm thanh khàn khàn gợi cảm thì thầm bên tai cô: “Ngoại trừ không tiện làm chút việc gì đó với em, những chuyện khác vẫn ổn.”
“!!!” Thẩm Dĩnh trừng lớn mắt nhìn anh, hoảng loạn nói lắp bắp: “Anh, anh, anh, anh nói cái gì đó!”
Cô dùng sức đẩy người đàn ông ở trước mặt ra, Lục Hi cũng không hề cản cô, phối hợp lùi về sau một bước, thấy cô xấu hổ cố tránh khỏi, y hệt như một con nai nhỏ đáng yêu.
Hương thơm trên cơ thể của người phụ nữ dường như vẫn còn quanh quẩn ở mũi, tròng mắt Lục Hi nhìn người anh em đang dần dần thức tỉnh của mình, bất đắc dĩ nâng trán, thật là...không có tiền đồ mà!
...
Thẩm Dĩnh bước chầm chậm xuống dưới lầu, đúng lúc dì Lý bưng cơm ra, bà còn cố ý nấu cơm gạo lứt chứ không phải là gạo trắng, vừa nhìn là biết để dưỡng bệnh.
Thẩm Dĩnh giúp bà vào phòng bếp lấy muỗng đũa ra, bị dì Lý nhìn thấy liền vội vàng ngăn cản: “Không được, không được đâu, những chuyện này cứ để tôi làm là được rồi, cô Thẩm không cần động tay.”
“Không có gì, tôi thấy dì bận bịu như vậy, thuận tay giúp chút thôi.”
“Như vậy cũng không được, đây là việc tôi nên làm, sao có thể để cô làm được chứ!” Dì Lý đưa tay lấy bộ đồ ăn trong tay cô, sau khi đã đặt xuống theo thứ tự: “Cậu Lục nhìn thấy sẽ đau lòng hơn.”
Thẩm Dĩnh nhận thấy ánh mắt trêu ghẹo của dì Lý, hơi ngượng ngùng đưa tay vuốt vuốt tóc: “Không sao đâu mà, trước đó những việc này cũng là do con làm. Dì Lý không cần phải câu nệ đâu, ở đây con không phân biệt chủ tớ gì cả, dì đến đây làm việc cũng là có duyên rồi.”
Lục Hi bước xuống lầu, vừa vặn nghe được câu nói này của cô, không cần nghi ngờ gì cũng biết đây là câu nói thật lòng, tính tình cô vốn hiền lành, cho nên tuyệt đối sẽ không làm khó dễ người khác.
Cũng chính vì lòng tốt này nên anh mới bị cô hấp dẫn lún sâu như vậy.
Lục Hi thay một bộ đồ mặc ở nhà khá thoải mái, dì Lý kéo ghế giúp anh: “Cậu Lục, cơm chín rồi, cậu ăn nhân lúc còn nóng đi.”
So với Thẩm Dĩnh, Lục Hi không bình dị gần gũi như vậy, khẽ gật đầu xem như đã nghe được.
Hai người ngồi xuống, Lục Hi không có thói quen nói chuyện lúc ăn cơm, Thẩm Dĩnh lại ăn như hổ đói, một bữa cơm ngọai trừ âm thanh thìa chạm vào bát thì cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
Có lẽ do phòng ăn thật sự yên tĩnh khác thường, Lục Hi lại cảm thấy hơi không quen, nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ăn ở bên cạnh, cả khuôn mặt đều đầy nét dịu dàng: “Không hợp khẩu vị hả?”
“Không phải không hợp, mà là quá hợp! Chậc chậc, tay nghề này còn có thể hơn cả mẹ em.” Mặc dù Đào Ly Hinh nấu ăn cũng rất ngon, nhưng so ra thì vẫn thua dì Lý này, vẫn có thể cảm nhận được.
Lục Hi câu môi: “Em thích là tốt rồi.”
Ánh mắt Thẩm Dĩnh lướt qua chén canh trống không của anh, đưa tay lấy qua múc canh cá trích cho anh: “Anh uống chút đi, rất tốt cho sức khỏe.”
Nói xong, cô lại lấy một cái đùi gà bỏ vào chén của anh: “Chia cho anh một cái.”
Lục Hi nhìn cái đùi gà vẫn còn nóng hổi trong chén, nhớ đến lần trước mình được chia đùi gà, chắc là lúc sáu bảy tuổi gì đó. Lúc đó trong nhà chỉ có một mình anh, tình cảm của cha mẹ cũng chưa rạn nứt, những ngày lễ tết gia đình đều quây quần bên nhau, đùi gà đều đưa cho anh, đáng tiếc là về sau cảnh còn người mất, cũng không còn cảm giác này nữa.
Thẩm Dĩnh thấy anh nhìn chằm chằm đùi gà mà ngẩn người, cô vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên chạm đến những tia đau thương ở đáy mắt anh, trong lòng nháy mắt liền cảm thấy khó chịu, cố ý làm bầu không khí vui vẻ hơn, trêu ghẹo anh: “Có phải là rất cảm động không, nếu là người bình thường thì em cũng không cho ăn đâu, anh là người bệnh nên mới chia cho anh đó.”
Lục Hi lấy lại tinh thần, dùng đũa gắp đùi gà bỏ vào miệng, gà hầm rất mềm, vừa bỏ vào miệng liền muốn tan ra, ngon nhưng lại không dính: “Khá ngon.”
Anh hiếm khi nói lời khen, Thẩm Dĩnh tranh thủ tranh công dùm dì Lý: “Dì Lý, anh ấy rất ít khen tay nghề của ai, dì là người đầu tiên đó.”
“Thật à? Vậy tôi vinh hạnh quá!” Dì Lý nghe anh thích ăn, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Một bữa cơm vô cùng thoải mái, Thẩm Dĩnh gần như ăn không ngừng nghỉ, bốn món trên bàn cũng là cô ăn hơn phân nửa, còn uống một chén canh, cả người ngồi trên ghế sofa, đi cũng không nổi.
Lục Hi mang một chén nước ấm từ phòng bếp ra cho cô, cô vội vàng khoát tay: “Không được không được, một ngụm cũng không uống nổi.”
“Uống một chút đi, ăn cho no, chút nữa còn có việc phải làm.” Lục Hi cứ khăng khăng muốn cô uống, đưa chén nước trước mặt cô.
Thẩm Dĩnh thấy từ chối không được, qua loa nhấp miệng, đồ ăn vừa ăn muốn lên tới cổ họng: “Lát nữa còn có chuyện gì á?”
Bây giờ đã gần tám giờ rồi, chẳng lẽ còn muốn đi ra ngoài?
Lục Hi đối diện với ánh mắt mờ mịt của cô, bên trong đôi mắt đen thâm thúy giống như chứa ngàn vì sao, phát ra ánh sáng lấp lánh. Anh cứ nhìn chằm chằm Thẩm Dĩnh mà không nói nói chuyện, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.
Thẩm Dĩnh bỗng nhiên cảm thấy cái chén trong lòng bàn tay trở nên khá nóng, hình như...cô hơi hơi hiểu rồi.