CHƯƠNG 135: SINH ĐỨA BÉ ANH NUÔI
Tại sao cô ta lại ở đây?
Ánh mắt Thẩm Dĩnh chăm chú nhìn người trong màn hình, không đầy một lát người đàn ông trong phòng vang lên tiếng chất vấn, giọng nói vô cùng hung ác: "Nói, đêm hôm đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì! Nói rõ ràng không sót một chữ cho tôi!"
Trong màn hình, Thiệu Mộc Giai bị người đàn ông đẩy một cái không đứng vững suýt chút nữa ngã xuống đất, cô ta bị dọa khẽ run rẩy, ngay sau đó liền vừa khóc vừa nói ra: "Lúc, lúc trời tối tôi đến tiệc rượu thấy Tổng giám đốc Lục, liền, liền nổi lên một chút tâm tư nhỏ, muốn lợi dụng lần gặp mặt này làm ra một ít chuyện, lúc đang ăn cơm Tổng giám đốc Lục đi ra ngoài hút thuốc, tôi liền thừa dịp này đem thuốc mê trong túi bỏ vào trong đồ ăn của anh ấy... Nhưng tôi thề! Tôi tuyệt đối không làm chuyện gì khác, tôi chỉ chụp hai tấm ảnh gửi cho Thẩm Dĩnh sau đó gọi điện thoại cố ý nói bóng nói gió, những cái khác cũng không có làm gì!"
Cả người Thiệu Mộc Giai đều chìm trong một loại cảm xúc hoảng sợ, giọng nói chuyện cũng lúc cao lúc thấp, cách màn hình cũng có thể cảm giác được loại cảm giác sợ hãi sắp mất mật này của cô ta.
Đặc biệt là mấy người đàn ồn nhìn đều vô cùng tàn nhẫn, mấy người đó vây quanh cô ta ở trong phòng, không gian không lớn nhưng ánh sáng cũng rất tối, chỉ cần đứng như vậy cũng có thể tản mát ra một loại khí tức kinh khủng.
"Tại sao lại làm như vậy!" Người đàn ông ép hỏi.
Thiệu Mộc Giai cũng dần dần bị sự ép hỏi này làm cho sụp đổ, cô ta nửa ngồi nửa quỳ ở trên mặt đất xi măng bẩn thỉu, khóc lóc giải thích: "Tôi chỉ muốn cho Thẩm Dĩnh hiểu lầm, cũng không thật sự làm là chuyện gì, tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô ấy có được tất cả đơn giản như vậy! "
Thẩm Dĩnh nghe, thân thể không tự giác hướng tới gần Lục Hi, anh cũng thuận thế đưa tay vòng qua bờ vai của cô, giọng nói giống như là kết một tầng băng vụn: "Dẫn đi, làm thế nào các anh tự biết."
"Vâng, Tổng giám đốc Lục."
Một tên đàn ông trong đó trả lời xong trực tiếp đem Thiệu Mộc Giai từ dưới đất kéo tới cửa, đóng cửa lại, hình ảnh đang theo dõi cũng biến mất.
Mấy giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng cô ta kêu to như tê liệt, Thẩm Dĩnh bị tiếng hét bén nhọn này dọa cho nổi da gà, cô bất an nhìn anh đang ngồi bên cạnh: "Bọn họ đem Thiệu Mộc Giai xử lý thế nào?"
"Yên tâm, sẽ không chết người đâu." Lục Hi mặt mày một điểm gợn sóng cũng không có, bình tĩnh giống như cái gì cũng không nhìn thấy không nghe thấy.
Người đàn ông này chính là như vậy, đối với chuyện mình chán ghét tuyệt đối không gợi lên nổi một mảy may đồng tình, đặc biệt là sau khi Thiệu Mộc Giai làm chuyện như vậy, anh hận không thể đem cô ta hành hạ đến chết.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy có chút kinh hãi, mặc dù cô rất hận Thiệu Mộc Giai nhưng nhìn đến đây tất cả vẫn là vượt qua tưởng tượng của cô.
Sẽ không chết người đâu.
Đó là trường hợp xấu nhất, vậy có phải sẽ thiếu cánh tay hay thiếu chân hay không, có thể bị người... hay không
Trong đầu Thẩm Dĩnh chỉ tưởng tượng như vậy đã không dám tiếp tục suy nghĩ, cô nắm chặt tay Lục Hi, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng Thiệu Mộc Giai gọi: "Lục Hi, anh đừng làm như vậy."
Anh cúi đầu nhìn cô đang có chút run rẩy, bàn tay mang theo trấn an nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô: "Không có việc gì đâu, em sợ hãi anh sẽ tắt đi. "
Nói xong anh liền muốn đi tắt màn hình đi.
Thẩm Dĩnh ngăn trở động tác của anh, nhìn anh lắc đầu: "Đừng làm như thế, nếu Thiệu Mộc Giai làm sai có thể thông qua đường tắt bình thường để cô ta nhận trừng phạt, em không muốn bởi vì chuyện này khiến anh có hành vi sai trái."
Lục Hi lại cười: "Anh không thèm để ý."
Vì cô, cái gì anh cũng có thể không thèm để ý.
Thấy anh khăng khăng làm như thế, cường độ trên tay Thẩm Dĩnh tăng thêm, giọng nói cũng nghiêm túc lên: "Nhưng mà em để ý."
Không đợi anh mở miệng, cô lại nói: "Anh là luật sư, tay của anh, đầu của anh là dùng để giúp đỡ cứu vớt người khác chứ không phải làm những chuyện này, em không muốn bởi vì Thiệu Mộc Giai mà anh bị ô uế."
Đối với cô mà nói, Lục Hi làm chuyện như vậy đã là một loại tự vũ nhục.
Lục Hi không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, anh cho là cô kêu dừng chỉ là bởi vì sợ hãi, chỉ là bởi vì khả năng hình anh trước mắt kích thích cô, lại không nghĩ rằng cô là đang lo lắng vì mình .
Mấy câu nói như vậy lọt vào trong tai lại khiến anh có mấy phần sợ sệt.
Anh đã làm nghề luật sư này nhiều năm như vậy, từ không có tiếng tăm gì cho tới thành công hôm nay, muôn hình muôn vẻ hạng người gì trong đó mà anh chưa thấy qua đều muốn anh hỗ trợ lợi dụng sơ hở, cũng có người coi anh là vũ khí làm nên chiến thắng, duy chỉ có cô là nói cho anh biết, tay của anh là dùng để giúp đỡ người khác, cứu vớt người khác.
Anh là luật sư, một luật sư có tiếng tăm trên cả nước, bất kể là thương nhân hay là quan chức đều kính sợ có phép đối với anh bởi vì họ sợ mình bị 'thịt', chân chính từ trong lòng tôn trọng anh tôn trọng cái nghề này lại lác đác không có mấy người.
Bây giờ cô nói như thế với anh, bảo anh làm sao không động lòng?
Thẩm Dĩnh thấy anh nãy giờ không nói gì, lắc lắc cánh tay anh: "Đừng làm như thế, được không?"
Lục Hi hoàn hồn, thấy được đáy mắt thanh tịnh kia của cô rốt cục thỏa hiệp: "Được."
Anh quay đầu nhìn về phía màn hình: "Thả cô ta ra, đem cô ta giám sát chặt chẽ, còn chứng cứ kia đều giao cho cảnh sát, đến lúc đó đừng quên chiếu cố cô ta nhiều một chút."
Xem như hiện tại đã buông tha Thiệu Mộc Giai, anh cũng không có ý định cứ như vậy tuỳ tiện thu tay lại, trừ cách này, anh còn có vô số cách khác khiến cô ta sống không bằng chết.
Hình ảnh theo dõi bị anh đóng lại, Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện phía sau lưng vậy mà ra không ít mồ hôi lạnh.
Lục Hi đưa tay đem người ôm vào trong ngực, để cô ngồi trên bắp đùi của mình, ngữ khí trầm ổn không tưởng nổi: "Em đang sợ cái gì."
Thẩm Dĩnh dùng cùi chỏ chọc anh một cái: "Anh nói xem sợ cái gì? Về sau chuyện như vậy đừng làm nữa, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em không cần anh làm như thế."
Cô nói rất ngay thẳng, để anh trực tiếp nhìn thấy mình từ chối và mâu thuẫn.
Lục Hi biết cô là một người chính trực cái cỡ nào, cũng chính vì vậy mới càng thêm yêu cô, thuận theo gật đầu: "Được, sau này tất cả nghe theo em."
Hai người ở phòng làm việc vuốt ve an ủi trong chốc lát, chờ bầu không khí không còn kéo căng chặt như vậy nữa, sau khi cô gái trong ngực thoáng trầm tĩnh lại, Lục Hi mới mở miệng lần nữa: "Tối mai tan ca anh có tiệc xã giao, em về ăn cơm một mình được không?"
Thẩm Dĩnh biết bình thường anh bận rộn công việc, trong lòng có chút thất lạc nhưng vẫn không nói gì, chỉ là quan tâm căn dặn anh: "Vậy anh nhớ kỹ không được uống quá nhiều rượu, cũng không được hút thuốc, bác sĩ nói phải hết tháng này mới có thể."
"Anh sẽ cố gắng."
Đáp án lập lờ nước đôi khiến Thẩm Dĩnh hơi ngồi thẳng lên: "Không được, thân thể không phải trò đùa, anh nhất định phải chú ý..."
"Anh biết rồi." Anh cười đưa tay nắm lấy bàn tay cô: "Anh sẽ chú ý."
Thẩm Dĩnh không xem ra gì hừ hừ: "Anh phải chú ý thì sẽ không ngã bệnh."
Nghe cô mềm mại lải nhải, trong lòng Lục Hi đều trở nên mềm oặt, anh cúi người hôn cái miệng nhỏ đang líu lo không ngừng của cô, một giây sau ngực bị một đôi tay nhỏ chống lên, anh không quan tâm tiếp tục tiến tới, một nụ hôn ngọt ngào lại kịch liệt.
Môi mỏng thuận theo cái cổ duyên dáng một đường tuột xuống, bàn tay xốc lên áo ngủ của cô, lớp vải mềm mại giống như làn da của cô vậy, da thịt trắng nõn non nớt không ngừng nóng lên dưới đầu ngón tay anh.
Lúc bắt đầu Thẩm Dĩnh còn có sức lực cự tuyệt, sau khi kết thúc một nụ hôn cả người cô đều mềm xuống không làm gì được, tay nhỏ bé của cô vốn đang đẩy anh ra cũng níu chặt phần áo trước ngực của anh.
Lục Hi là một người đàn ông rất có ham muốn nhưng anh chưa từng mất lý trí, chỉ có ở trước mặt Thẩm Dĩnh anh mới có thể mất khống chế như thế, Thẩm Dĩnh có thể cảm nhận được cho nên hơn phân nửa cũng sẽ chiều theo yêu cầu của anh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, quần áo đã không biết bị anh ném tới chỗ nào, hai tay dài mà có lực của anh xuyên qua chân của cô ôm cô đặt ở trên bàn.
Gỗ lạnh như băng kích thích lên làn da, hết lần này tới lần khác người đàn ông này lại kịch liệt như vậy, một lạnh một nóng giày vò giác quan của cô, đưa cô lên thiên đường.
Thẩm Dĩnh không ngăn cản nổi thế công mãnh liệt của anh cuối cùng vẫn ở dưới người anh hóa thành một vũng nước.
Phòng làm việc không phải phòng ngủ nên không kịp thời dùng biện pháp, cô ráng chống đỡ dùng một tia lý trí cuối cùng nhắc nhở anh: "Anh, anh đeo cái kia lên..."
Người đàn ông sung mãn cái trán thấm ra một tầng mồ hôi mịn, có thể nhìn ra anh đã nhịn rất vất vả: "Phòng làm việc không có."
Nói xong, anh liền trực tiếp xông vào.
Thẩm Dĩnh vội vàng không kịp chuẩn bị, thấp giọng hô lên tiếng, sau đó cắn môi một cái, có chút chật vật nói: "Không được, bây giờ không phải là kỳ an toàn của em..."
"Không sao hết." Anh không thèm để ý chút nào, thật sâu tra tấn cô: "Cùng lắm thì sinh đứa bé cho anh, anh nuôi."