CHƯƠNG 122: TÌNH HÌNH NGUY HIỂM TRÊN BIỂN
Sau khi nghe được âm thanh thì người đàn ông cũng dừng lại động tác, anh ta buông Thẩm Dĩnh từ trong lồng ngực mình ra, nhưng cũng không buông tay ra mà mạnh mẽ siết chặt lại. Anh ta giữ lấy vai của cô, quay đầu muốn nhìn xem là người nào không có mắt mà dám phá hỏng chuyện tốt của anh ta, không ngờ rằng lại nhìn thấy sắc mặt không rõ ràng của Mã Thiên Xích đang đứng ở trên boong tàu cách đó không xa.
Người của anh ta?
Cả nguyên một buổi tối ngày hôm nay, Mã Thiên Xích luôn để cho người phụ nữ này uống rượu, bộ dáng không thèm quan tâm, anh ta mới cho rằng người phụ nữ này cũng chỉ là một công cụ mà thôi, nhưng sao bây giờ lại...
Lần đầu tiên Thẩm Dĩnh có cảm giác không kịp chờ đợi mà muốn thấy được Mã Thiên Xích, so sánh với người đàn ông bên cạnh thì Mã Thiên Xích cũng không tốt hơn chút nào, nhưng mà cô cảm thấy anh ta sẽ không mạnh mẽ ép buộc cô.
“Tôi kêu anh buông cô ấy ra, có nghe không hả?” Trong bóng đêm đen dày đặc, du thuyền đúng lúc dừng ở một chỗ trên mặt biển.
Gió đêm nay không tính là lớn, là thời tiết tốt để ra biển, nhưng lúc này đối diện với ánh mắt đáng sợ của Mã Thiên Xích, người đàn ông lại thấy lạnh lẽo mà rùng mình.
Hình như anh ta bị dọa sợ không ít, vừa định cười nói buông Thẩm Dĩnh ra, tay còn chưa rút khỏi vai cô, bả vai đột nhiên đau đớn kịch liệt, sau đó là một mùi than cốc cháy lên ở mũi anh ta.
“A!” Người đàn ông kêu đau một tiếng, trong nháy mắt té quỵ xuống đất, cánh tay không bị thương đang ôm lấy một cánh tay khác máu chảy đầm đìa.
Thân thể Thẩm Dĩnh cứng ngắt tại chỗ, trơ mắt nhìn người đàn ông ngã xuống, nhìn máu chảy ra từ vết đạn bắn xuyên qua xương anh ta, ngay cả khi âm thanh đã mất đi, cô vẫn nghe thấy tiếng “lách tách”, cô thậm chí có thể cảm nhận được đầu viên đạn xé gió lao đến.
Thiếu một chút nữa là cô đã bị bắn trúng.
“Gan chó của anh rất lớn.” Người nổ súng động cũng không động, rất nhanh lại đè phát súng thứ hai, giống như đối diện với họng súng không phải là người, mà là một cái bia ngắm: “Còn có chỗ nào đã đụng đến cô ấy?”
“Hết rồi thưa cậu Mã, thật sự là hết rồi!” Người đàn ông vừa rồi phách lối đã hoàn toàn không còn nữa, chỉ còn lại sự sợ hãi đến nỗi tè ra quần: “Tôi sai rồi, tôi không biết cô ấy là người của cậu, nếu không có cho tôi mượn thêm lá gan tôi cũng không dám!”
“Không biết à?” Nghe thấy đáp án này, dường như Mã Thiên Xích khẽ cười một cái, có lẽ là anh ta nghe được một câu trả lời rất buồn cười. Ý cười trên miệng rất nhanh liền biến mất, anh ta dứt khoát giơ cánh tay lên, họng súng nhắm ngay đầu người đàn ông!
Thẩm Dĩnh hoảng sợ nhìn, hành động nhanh hơn suy nghĩ, lúc anh ta sắp bóp cò thì cô tiến lên một bước, ngăn trước mặt của người đàn ông.
“Đừng nổ súng!” Cô giang hai tay ra, lộ ra phong thái bảo vệ.
Con ngươi của Mã Thiên Xích bỗng nhiên co rút lại, ngón trỏ vừa dùng chút lực lập tức buông lỏng, trong lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi mỏng: “Tránh ra.”
Người đàn ông sau lưng giống như đã tìm được người che chở, quỳ trên mặt đất mà ôm chặt lấy cổ chân của Thẩm Dĩnh: “Cầu xin cô hãy cứu tôi, tôi không muốn chết. Anh ta sẽ giết tôi, anh ta thật sự sẽ...”
Thẩm Dĩnh quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta: “Lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra!”
Người đàn ông lập tức rụt tay về, nước mắt chảy ra ào ạt.
Sắc mặt cô trắng bệch nhìn về phía Mã Thiên Xích, run rẩy phun ra ba chữ: “Đừng nổ súng.”
Mã Thiên Xích giơ súng trên tay cũng không hạ xuống, gió biển thổi qua, im lặng giằng co. Thẩm Dĩnh không dám nhìn vào đôi mắt đầy sát khí của anh ta, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, âm thanh không lưu loát: “Xin anh.”
Trong nháy mắt, dường như không khí bên trên du thuyền đều ngưng đọng, trước mắt Thẩm Dĩnh không tồn tại thứ gì. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng đến nỗi đau và sự nóng cháy khi viên đạn xuyên qua bụng.
Nhưng mà tất cả đều không xảy ra, mấy giây sau, cổ tay của cô bị nắm lại, cả người bị một sức lực to lớn kéo đi về phía trước.
Mở mắt ra, cô nhìn thấy bóng lưng to lớn của Mã Thiên Xích. Cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đầu óc bình tĩnh lại, cảm giác khủng hoảng và sợ hãi càn quét cô. Nhìn lối đi trên boong tàu dường như không có hồi kết trước mắt, nước mắt không thể kiềm chế được mà rơi xuống.
Mã Thiên Xích kéo cô ra lan can phía sau boong tàu, bên ngoài bước chân chính là nước biển cùng sóng cuộn mãnh liệt.
Thẩm Dĩnh hơi choáng váng, ép buộc mình dời tầm mắt.
“Không cho tôi giết hắn ta?” Âm thanh trào phúng của người đàn ông truyền xuống từ đỉnh đầu: “Rất thích bị hắn ta đùa bỡn?”
Những lời nói cay nghiệt truyền vào lỗ tai cô, nhưng cô thậm chí cũng không tức giận, cô cực kỳ sợ hãi, sợ hãi nếu mình cãi lại thì sẽ khiến cho Mã Thiên Xích tức giận mất khống chế, đẩy cô xuống nước biển lạnh thấu xương.
Chiếc váy dài màu xanh lam tung bay theo gió, phía sau là một màu đen mênh mông, có thể mơ hồ nhìn thấy những đám mây trôi qua trên bầu trời, cũng không rõ ràng lắm.
Người phụ nữ cúi thấp đầu xuống, từ đầu đến cuối đều không phát ra một tiếng.
Mã Thiên Xích đưa tay nâng cằm của cô lên, không ngờ lại chạm đến một vệt chất lỏng ẩm ướt.
Mi tâm của người đàn ông cau lại, đưa tay nâng mặt của cô lên, gương mặt lớn bằng bàn tay đã đầy nước mắt, khóe mắt còn có chất lỏng lấp lánh sắp tràn ra bên ngoài.
Nước mắt ấm áp thuận theo gương mặt của cô chảy đến lòng bàn tay của anh ta, lập tức trở nên nóng bỏng.
Cô khóc.
Đại não tiếp thu được tín hiệu này, phản ứng đầu tiên là buông cô ra.
Cả người Thẩm Dĩnh giống như là mất hết sức lực, chậm rãi ngồi xổm xuống, nghẹn ngào nuốt tiếng khóc: “Hu hu, rốt cuộc tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy...”
“Tôi cứu anh, anh lại hận không thể hành hạ tôi chết, tại sao...”
“Vừa rồi anh thiếu chút nữa đã giết tôi và người đàn ông kia, sao anh có thể giết người...”
Thanh âm đứt quãng từ miệng cô truyền ra, chúng nhẹ nhàng và dễ nghe đến nỗi có thể khiến trái tim người khác thấy khó chịu.
Mã Thiên Xích nhìn một cục nhỏ bên chân mình, chân mày càng nhíu chặt hơn, bực bội đứng tại chỗ mò thuốc lá, lúc này mới nhớ đến bởi vì bị thương mà bác sĩ đã cấm anh ta hút thuốc.
Tim, rất khó chịu.
Vì nhìn thấy người phụ nữ này khóc.
Từng tiếng từng tiếng, tủi thân, giận dữ, không cam lòng, hối hận, nghe đến mức trái tim anh ta cũng phát hoảng.
Không biết trải qua bao lâu, hai chân của Thẩm Dĩnh vì ngồi xổm mà tê liệt, âm thanh khóc lóc kể lể dần dần cũng biến thành tiếng nức nở.
Mã Thiên Xích nặng nề thở ra một hơi: “Tôi đưa cô trở về.”
Thẩm Dĩnh đang chuẩn bị giơ tay lau nước mắt, nghe vậy liền không khỏi sửng sốt: “Cái gì?”
“Đưa cô quay về.” Người đàn ông tính tình không tốt lặp lại lần nữa, giống như một giây sau sẽ đổi ý.
Thẩm Dĩnh cắn môi, không biết nên tin hay không tin, nhưng lúc này Mã Thiên Xích cũng không cho cô thời gian do dự, xoay người đi về phía trước, đi được một khoảng lại không nghe thấy tiếng bước chân của cô ở sau lưng, lại dừng chân quay đầu nhìn.
Dáng người mảnh khảnh, nhỏ bé vẫn còn nguyên ở đó.
“Cô ngồi đó làm cái gì, mau qua đây.”
Lúc này Thẩm Dĩnh mới lấy lại tinh thần, bảo trì khoảng cách hai ba mét đi theo phía sau anh ta, đi từng bước nhỏ lên phía trước.
Sự thật chứng minh, lần này Mã Thiên Xích cũng không có lừa cô. Không lâu sau, du thuyền đã chạy về đất liền, người đàn ông bị thương kia cũng không biết đã đi đâu, vết máu lúc nãy sót lại trên du thuyền cũng biến mất không thấy nữa.
Thẩm Dĩnh không dám nhìn nhiều, vội vàng bước xuống du thuyền, đi theo đường dọc quán cà phê mà ra khỏi cửa.
Phút cuối cùng, Mã Thiên Xích giữ chặt cổ tay của cô, lại đối diện với cặp mắt vừa đỏ vừa sưng to của cô, lập tức đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống toàn bộ, môi mỏng hơi câu lên, đầu hơi cúi xuống, tóc mái đã che đi biểu cảm của anh ta, chỉ nghe thấy một câu: “Thôi bỏ đi, cô đi đi.”