CHƯƠNG 144: CHỈ CÓ THỂ NHÌN TÔI NHỚ ĐẾN TÔI
Thẩm Dĩnh gật đầu: "Không có nửa lời nói dối."
Lần này, không chỉ có La Linh Phân mà ngay cả Đoàn Quý Phương đến nửa câu cũng không nói nên lời, sắc mặt hai người đều rất khó coi, trong lòng không ngừng trách cứ, Thiệu Mộc Giai này thật đúng là gây ra họa lớn!
Thẩm Dĩnh biết bọn họ sẽ không tin Thiệu Mộc Giai, mượn chuyện này thành công đem ngọn lửa trên người Lục Hi nhằm vào công ty của Đoàn Trí Thiên dẫn tới trên người Thiệu Mộc Giai.
Cô ta đã làm nhiều việc có lỗi với mình như vậy, cũng nên vì mình trả giá một chút, sự bao dung vô hạn cũng không thể đổi lại lương tâm của cô ta, nhường nhịn như vậy liền trở thành dung túng.
"Bây giờ các người còn điều gì muốn hỏi sao?” Thẩm Dĩnh đối diện với khuôn mặt tái mét của bọn họ, lần đầu tiên thắng kiện lại có cảm giác trả thù vui vẻ.
Trong hai năm qua, những việc mà nhà họ Đoàn làm với cô hết sức quá đáng, bọn họ có được ngày hôm nay cũng đều là báo ứng.
Đoàn Quý Phương không nghĩ mình tới đây một chuyến mà đạt được kết quả như vậy, càng không ngờ sẽ bị phản công lại, ông ta bị chặn đến một câu cũng không nói nên lời, nét mắt già nua cũng đỏ lên mấy phần, nhẫn nhịn hồi lâu mới nói ra một câu: "Chuyện này tôi về sẽ hỏi rõ ràng, nếu là thật nhất định sẽ cho Lục tổng một câu trả lời.”
Thẩm Dĩnh vui vẻ khi nhìn thấy kết quả như vậy, bởi vì những điều cô vừa nói đều là sự thật.
Đoàn Quý Phương rời đi, e rằng lần sau cũng sẽ không tiếp tục đến, Thiệu Mộc Giai chọc vào họa lớn như vậy, ông ta cũng không còn mặt mũi nào để quay lại.
Thời gian nói chuyện chưa đầy hai mươi phút, Đoàn Quý Phương và La Linh Phân chán nản rời đi, bọn họ thậm chí không chào Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh, hoàn toàn trái ngược với khí thế lúc mới tới.
Thẩm Dĩnh vẫn tiễn hai người đến cổng, khi cổng vừa đóng lại cô cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó gọi điện cho Lục Hi nói qua loa một chút, đi vào phòng gọi đôi vợ chồng già đi ra.
"Ba mẹ, bọn họ đi rồi, ra đi."
Đào Ly Hinh lập tức lao ra, lo lắng hỏi cô: "Thế nào, họ lại nói gì với con?”
"Không có gì." Thẩm Dĩnh cởi bỏ lớp phòng bị, cười nhạt một tiếng: "Đều đã bàn xong xuôi, sau này bọn họ sẽ không quay lại nữa, mẹ cùng ba cứ yên tâm.”
"Thật sự?"
Thẩm Dĩnh gật đầu bất đắc dĩ: "Thật sự, con lại có thể nói dối mẹ sao?”
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nhà họ Đoàn này thật sự cũng không biết xấu hổ, đã làm ra những chuyện thất đức như vậy mà còn không biết ngại mà tìm tới, mẹ cùng ba con thật sự là tức giận muốn đánh người, chỉ sợ gây thêm phiền phức cho con nên mới nhịn xuống…”
Trên đời này làm gì có người mẹ nào có thể nhìn con mình bị bắt nạt? Cô đã sớm chịu đựng đủ cả một nhà kia, ngày trước nhìn còn giống hình người, từ sau vụ kiện thì tất cả đều lộ ra.
Thẩm Tri Lịch dùng cùi chỏ đụng vào người bạn già của mình một cái: "Được rồi, mọi chuyện đều đã qua, về sau dù là tốt hay xấu chúng ta không cần nhắc lại nữa, coi như không có mấy người này!”
"Đúng, đúng, đúng, nhắc đến liền bực mình, chi bằng không đề cập tới." Đào Ly Hinh đi đến trước sô pha kéo tay Thẩm Dĩnh ngồi xuống: "Đúng rồi, mẹ còn chưa hỏi con, con cùng thằng nhóc Lục kia là có chuyện gì?”
Đào Ly Hinh tuổi tác đã cao cũng không quá quan tâm đến những chuyện của giới kinh doanh, bình thường Lục Hi cũng không thích quảng bá bản thân, khi tham gia các hộ nghị đều có mang tính chất kín đáo, cho nên trong lòng bà, Lục Hi chính là một ‘thằng nhóc’.
Nhưng Thẩm Tri Lịch lại quan tâm, nghe Đào Ly Hinh nói như vậy liền ngắt lời bà: “Người ta lúc nào còn là một thằng nhóc, cậu ta là một người có quyền lực trong giới luật sư, một trong số ít nhân vật có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Sắc mặt Đào Ly Hinh hơi thay đổi: "Thật sao? Lợi hại như vậy? Tiểu Dĩnh, con cùng cậu ta tiến triển đến bước nào rồi?”
Bị hỏi đến bí mật nhỏ trong lòng, sắc mặt Thẩm Dĩnh hơi mất tự nhiên nóng lên: "Không có gì, vẫn còn đang tìm hiểu.”
Bên này Đào Ly Hinh còn chưa nói xong, Thẩm Tri Lịch liền cười khẽ một tiếng: "Ta và mẹ của con đều nhìn con lớn lên, chỉ cần con động mày ta và mẹ cũng biết con đang nghĩ gì, nhìn bộ dạng này chắc là tám phần thích người ta.”
Sắc mặt Thẩm Dĩnh càng đỏ: "Ba, ba nói cái gì vậy, không có chuyện đó đâu…”
Đào Ly Hinh thấy cô như vậy thì trong lòng sáng tỏ, cũng không nói gì, vô tình hay cố ý chỉ điểm cho cô: “Có hay không tự trong lòng con là rõ ràng nhất.”
"Chuyện này nếu con không muốn nói, ta và mẹ con cũng không hỏi, nhưng con đừng cảm thấy tìm cậu ta thì mọi chuyện đều suôn sẻ, gia đình như vậy điều kiện đều rất cứng nhắc, cũng chưa chắc đã chấp nhận quá khứ của con.” Thẩm Tri Lịch dù sao cũng là một người cha, đương nhiên lo xa hơn một chút, nhịn không được giội cho cô một gáo nước lạnh, nhưng đều là vì muốn tốt cho cô.
Nói đến đây Thẩm Dĩnh liền nhớ tới hai ông bà cụ của nhà họ Lục, lúc trước gọi điện thoại tới, mỗi từ đến khiến hốc mặt người ta cay cay.
Trong nháy mắt Thẩm Dĩnh trở nên nghiêm túc, sợ bọn họ lo lắng nên rất nhanh che giấu: “Ba mẹ yên tâm đi, con đều hiểu được.”
Nói chuyện được một lúc Thẩm Dĩnh vội vàng chạy về công ty, Đào Ly Hinh muốn giữ cô ở lại ăn trưa nhưng không có thời gian: “Cứ như vậy đi luôn? Con đi đường chậm một chút, đừng có vội!”
"Mẹ, con biêt rồi, con đi đây.”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Đào Ly Hinh hơi xúc động: "Haizz, thật không dễ dàng.”
"Hừ." Thẩm Tri Lịch hừ một tiếng, trong giọng nói lại có chút khen ngợi: "Cuối cùng cũng đã trưởng thành một chút."
...
Một bên khác, lúc Đoàn Quý Phương và Đào Ly Hinh xuống lầu lấy xe, vừa vặn thấy Đoàn Trí Thiên đi xuống từ một chiếc xe Mercedes – Benz.
Hai người dừng chân lại, gọi anh ta: "Đi về!"
Đoàn Trí Thiên nhìn tòa nhà trước mặt, không hiểu, nói: “Ba, không phải ba gọi con đến sao?”
"Đến cái gì mà đến, mặt mũi của lão già này cũng bị các ngươi làm cho hỏng bét.” Đoàn Quý Phương chửi nhỏ một tiếng, tự mình mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Đoàn Trí Thiên đá một cái vào không khí, thấp giọng nói: "Lão già nổi điên làm gì?”
La Linh Phân thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh con trai đem những lời vừa rồi Thẩm Dĩnh nói kể lại cho anh ta: “Bây giờ con tuyệt đối đừng nên làm ba tức giận.”
"Cái gì? !" Hơi thở của Đoàn Trí Thiên nghẹn trong ngực: “Mẹ nói Thiệu Mộc Giai đi câu dẫn Lục Hi? Làm sao có thể!"
"Con vẫn không tin, Thẩm Dĩnh nói có bằng có chứng, trước tiên con gọi cô ta về nhà, ta và ba con sẽ hỏi thẳng cô ta.” Giọng nói La Linh Phân trở nên hung ác: "Nếu việc này là thật, để xem ta có bóp chết tiểu nha đầu kia không!”
...
Thẩm Dĩnh trở lại công ty đã là gần mười một giờ, cô chào hỏi Ngu Thái Mục xong liền đến công ty. Trên tay có một vụ án liên quan tới tai nạn lao động, đây là vụ kiện đầu tiên cô nhận được trước đó, sau đó cô vẫn luôn làm những vụ án tương tự.
Vụ án này không phải quá phức tạp, công tác chuẩn bị đã sắp hoàn tất, sau khi xong việc, Thẩm Dĩnh cố ý tới tìm Ngu Thái Mục, nói mình muốn thử các loại vụ kiện khác.
"Cô xác định mình có thể?"
Thẩm Dĩnh kiên định gật đầu: "Tôi chắc chắn.”
"Các vụ kiện trước kia của cô đều không tồi, trong tay tôi có một vụ kiện quan trọng hơn, là liên quan đến phương diện kinh danh, sẽ khá phức tạp và khó xử lý hơn, cô muốn làm không?” Ngu Thái Mục vừa nói, tay vừa mở rương mật mã lấy tài liệu ra.
Thẩm Dĩnh nhìn túi hồ sơ bằng da trên bàn, con mắt nóng bỏng: “Muốn!”
"Thế thì tốt, vậy giao cho cô xử lý, nếu như hoàn thành tốt, giải thường giành cho người mới vào cuối năm nhất định dành cho cô.” Ngu Thái Mục nói xong tự mình cười: "Đương nhiên, nếu như cô có chỗ nào gặp trở ngại có thể đến hỏi Lục tổng, chuyên môn của anh ta rất sâu.”
Lục Hi?
Khóe miệng Thẩm Dĩnh co quắp, nghĩ đến trước đó có hỏi anh ta vài vấn đề, những điều kiện kia của anh ta… lắc đầu: “Tôi vẫn là tự mình cố gắng.”
"Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, có tài nguyên tốt thì cần phải tận dụng.” Ngu Thái Mục ngược lại thoải mái, đem văn kiện giao cho cô: "Đi thôi, có vấn đề gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Thẩm Dĩnh nhận được vụ án lớn mà cô thầm ao ước, trong lòng kích động không cách nào nói nên lời, cả ngày đều đắm chìm trong trạng thái 'Công việc khiến cho ta hạnh phúc’, đến mức người đàn ông nào đó bị phớt lờ đến mức khuôn mặt cũng thối ra.
Trên đường về nhà, thấy cô vẫn ở bên cạnh xem hồ sơ vụ án, ngọn lửa nhỏ ngấm ngầm chịu đựng cuối cùng cũng bốc cháy, một bàn tay đưa tới lấy tập tài liệu trên tay cô ném vào ghế sau xe.
Thẩm Dĩnh kinh ngạc nhìn về phía người đang ông bên cạnh: “Anh làm gì vậy?”
"Bình thường không thấy cô chăm chỉ như vậy, ở cùng tôi nhàm chán như vậy sao?” Người đàn ông sâu sắc kiểm điểm lại nhân cách và sức quyến rũ của mình.
Thẩm Dĩnh âm thầm liếc mắt: "Công việc của tôi mà anh cũng ghen tị?”
"Ừm." Anh nói cũng không biết ngượng: “Lúc đi cùng tôi cô chỉ có thể nhìn tôi, nghĩ đến tôi.”