Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 86: CÁI GỌI LÀ ÔM ẤP YÊU THƯƠNG




CHƯƠNG 86: CÁI GỌI LÀ ÔM ẤP YÊU THƯƠNG

Hai giờ chiều, Thẩm Dĩnh cùng anh đi đến sân bay, đồng hành còn có La Quyết Trình, không biết có phải vì gặp Thẩm Dĩnh hay không mà sau khi ký gửi hành lý xong vẫn chờ ở sảnh sân bay.

Ba người gặp nhau, Thẩm Dĩnh mặc áo khoác nhung lông trắng dài đến đùi đứng ở một bên, khuôn mặt sáng sủa không trang điểm, xinh đẹp như một cô gái nhỏ chưa đến hai mươi tuổi.

Hai mắt La Quyết Trình sáng rực, nhỏ giọng cười nhạo bên tai Lục Hi: “Đẹp thật đấy~”

Không ngờ rằng người đàn ông nào đó lại như đang che chở con cái, ánh sáng nghiêm khắc đuôi mắt quét qua: “Cho cậu nhìn à?”

“…” La Quyết Trình sờ mũi, được, tự mình làm mất mặt mình, vẫn là nói chuyện với Thẩm Dĩnh tương đối thoải mái: “Cô đến đây tiễn cậu ấy?”

Thẩm Dĩnh có chút ngượng ngùng gật đầu: “Ừm.”

“Ya, thật tốt, tôi lại không có cái số này, vừa ra khỏi bàn mổ liền bị kéo tới sân bây ngay, tàn ác vô nhân đạo mà…”

“Bác sĩ La ưu tú như vậy, chắc chắn cũng sẽ tìm được một người thật lòng yêu anh.”

La Quyết Trình vốn chỉ định trêu đùa một chút, không ngờ Thẩm Dĩnh lại nói ra một lời khuyên nghiêm túc như vậy, lập tức trở nên lúng túng, thậm chí còn có chút xót xa: “Tôi vẫn nên không nói gì thì hơn.”

Thẩm Dĩnh cho rằng câu nào đó của mình đã nói sai liền chớp mắt vô tội nhìn Lục Hi, người kia sắc mặt không chút thay đổi: “Không cần để ý cậu ta.”

La Quyết Trình hàn huyên vài câu rồi cũng không làm bóng đèn nữa, rất tự giác một mình đi vào phòng chờ máy bay, để lại không gian riêng cho hai người nói chuyện.

“Anh cũng mau đi đi.” Dù Thẩm Dĩnh có không nỡ hơn nữa thì cũng vẫn phải để anh đi.

Lục Hi nâng tay vuốt ve gò má trơn bóng của cô, bao nhiêu năm đã quen với cuộc sống bôn ba nơi đây mai đó, gây dựng sự nghiệp đều đã quen ngủ trên máy bay, lúc này lại sinh ra vài phần lưu luyến không nỡ.

Không nỡ?

Từ này với anh mà nói quả thật là rất mới mẻ.

Anh không có người để lo lắng, bao nhiêu năm chỉ có một thân một mình dãi nắng dầm mưa, trong nhà luôn yên tĩnh vắng vẻ, nói là nhà chẳng bằng nói là một nơi để ở trong thời gian dài, anh về hay không cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Nhưng bây giờ có Thẩm Dĩnh, mọi thứ dường như không còn là thế nữa, biết có một người ở nhà đợi anh về, có một người sẽ ở nhà nhàm chán đến phát ngốc, anh cũng sẽ muốn ở nhà lâu hơn một chút, cũng sẽ không muốn rời đi.

Ví dụ như bây giờ.

Lục Hi bình tĩnh nhìn cô một lát, bao nhiêu lời muốn nói nhưng đến miệng lại chỉ còn một câu: “Ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi về.”

“Biết rồi, anh có bao nhiêu không yên tâm về tôi.” Thẩm Dĩnh không biết sao hôm nay anh lại cứ nói mãi điều này liền làm mặt quỷ với anh, bộ dạng đáng yêu lại khiến người khác vui vẻ.

Lục Hi nhìn vậy tim cũng sắp hoá thành một mảng rồi, nhiệt độ nhàn nhạt nơi đầu ngón tay khiến anh không nỡ buông ra liền ấn lưng cô kéo vào ngực mình: “Rất nhanh thôi tôi sẽ trở về.”

Thẩm Dĩnh gật đầu trong ngực anh, vành mắt cũng hơi ẩm ướt: “Ừm, tôi chờ anh.”

Ôm ấp an ủi một hồi lâu, bên cạnh thỉnh thoảng có người bị cảnh tượng duy mỹ này làm cho cảm động, ở một góc khuất nào đó trong sân bay có chiếc máy ảnh cũng đồng thời chụp lại được, ống kính đen kịt không ngừng chụp bóng dáng xứng đôi của hai người, rất nhanh liền biến mất trong dòng người.



Máy bay cất cánh rồi tiếp đất, cuối cùng dừng ở sân bay New Zealand, xuống máy bay đúng lúc trời vừa sáng, từ lối VIP đi ra, có một chiếc xe bảo mẫu màu đen đang đỗ bên đường.

Trợ lý thay anh mở cửa xe, Lục Hi và La Quyết trình ngồi vào, trên mặt viết đầy vẻ mỏi mệt sau khi lặn lội đường xa.

Suốt chặng đường không nói lời nào, xe ngoằn ngoèo mọi nẻo, cuối cùng chạy vào một thị trấn ở vùng ngoại ô. Không khí nơi đây rất tốt, không lạnh như trong nước, thích hợp để dưỡng bệnh và nghỉ phép, đây cũng là lý do khi đó Lục Hi chọn nơi này làm trung tâm chữa bệnh.

Bốn mươi phút sau, xe chạy tới bệnh viện điều dưỡng, bác sĩ Gym và trợ lý đã đứng ngoài cửa nghênh đón hai người họ.

“Hoan nghênh cậu tới, ngài Lục.” Gym tiến lên tiếp đón, người đàn ông nước Anh năm mươi tuổi vẫn trẻ khoẻ như trước.

Lục Hi nắm lấy bàn tay đã tạo nên vô số kỳ tích trong ngành y học: “Xin chào, Gym .”

“Nửa năm không gặp, trông cậu càng ngày càng cường tráng nhỉ.” Gym nói ra một tràng tiếng Anh lưu loát, vui vẻ vỗ vai Lục Hi rồi chuyển sang nhìn La Quyết Trình ở bên cạnh: “Còn cậu nữa, đối thủ cũ của tôi, La.”

Hai người đều làm về ngành y, từ mức độ nhất định mà nói, quả thật là quan hệ đối thủ.

La Quyết Trình cười: “Lại gặp mặt rồi.”

Mấy người cùng đi vào viện điều dưỡng, Giang Sở Tinh vẫn đang trong phòng bệnh cách ly, Gym để lại thời gian nói chuyện riêng cho Lục Hi, còn mình thì kéo La Quyết Trình tới phòng làm việc.

Đứng trước cửa phòng bệnh, tâm trạng Lục Hi ngưng trọng trước nay chưa từng có, ngoài việc bệnh tình cô ta không mấy lạc quan thì dường như còn thứ gì đó mà anh không muốn đối diện.

Trầm mặc một lát, anh đưa tay gõ cửa, sau khi nghe thấy lời cho phép mới đẩy cửa đi vào.

Trong phòng không sáng như bên ngoài, rèm cửa sổ dày cộm, chỉ có chiếc đèn màu trắng trên trần nhà là sáng, đây là căn phòng được thiết kế riêng cho căn bệnh của cô ta, cơ thể không thể thấy ánh sáng nếu không sẽ lở loét.

Lục Hi xoay người đóng cửa, còn chưa quay người lại đã có một vòng eo mềm mại lao vào lòng: “Hi, em rất nhớ anh.”

Mái tóc ngắn của cô gái quét qua cánh tay anh, cơ thể Lục Hi trong nháy mắt cứng đờ, hồi thần lại mới nhẹ nhàng ôm lấy cô ta: “Cơ thể thế nào rồi?”

Nghe thấy anh hỏi, Giang Sở Tinh lùi về sau một bước, ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay tái nhợt, đôi mắt rất lớn nhưng lại không có quá nhiều tinh thần, là một bản phác thảo rất đẹp, chỉ là bị bệnh tật hành hạ mất đi ánh hào quang ban đầu: “Bác sĩ Gym nói vẫn không tệ, chỉ là sáng nay không cẩn thận bị ánh nắng chiếu vào, có chút khó chịu.”

“Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Giang Sở Tinh cắn môi, căn bản không dám nói cho anh, cô ta cố ý làm bản thân bị thương, như vậy mới có thể gặp được anh, ánh mắt si ngốc nhìn khuôn mặt anh, nửa năm không gặp, anh đã trưởng thành rất nhiều, mỗi một cái giơ chân nhấc tay đều tràn ngập mùi vị nam tính.

Lục Hi phát hiện ra ánh mắt cô ta, đưa tay đẩy vai cô ta lùi về sau một chút, rất bình tĩnh kéo dãn khoảng cách: “Song Thường ?”

Giang Sở Tinh lúc này mới hồi thần: “Chỉ là không cẩn thận té ngã rồi kéo vào rèm cửa sổ thôi.”

Lục Hi nhìn thấy vết lở loét mới trên cánh tay cô ta, trái tim mềm xuống: “Lát nữa bảo bác sĩ Gym kiểm tra toàn diện cho em, như vậy tôi mới có thể yên tâm được.”

Giang Sở Tinh biết anh vì bệnh của cô ta mới tới, nhưng nghe anh nói lời cảm động như vậy lại thấy thất vọng nhiều hơn, cô ta bị bệnh bao nhiêu năm qua, lời anh nói nhiều nhất mà cô ta nghe được chính là liên quan tới bệnh tình cô ta, ngoài ra giữa họ dường như không còn chủ đề gì để nói.

Năm đó cô ta học y học đến tiến sĩ nhưng ông trời lại như trêu đùa cô ta để cô ta mắc căn bệnh liên quan đến huyết dịch mà lại còn là loại hiếm gặp trên thế giới. Cô ta bị đưa tới New Zealand điều trị, năm năm trời, cô ta từ nữ thần hiếm có ngành y trở thành một người bệnh thân hình tiều tuỵ.

Mà anh từ một chàng trai nghèo khó không có gì trong tay khi đó đi tới đỉnh cao thành công huy hoàng như bây giờ. Anh xuất sắc như vậy, được người người kính ngưỡng, đến cả giới luật sư nước Mỹ cũng coi anh là cái gương để học tập. Giang Sở Tinh kiêu ngạo thay anh nhưng cũng lại mơ hồ lo lắng.

Khoảng cách trước mặt xa như vậy, cô ta trở nên tự ti, mất đi sự tự tin, cô ta không muốn họ gặp nhau mà chỉ nói về bệnh tình, nhưng lại không thể thay đổi được điều gì.

Cô ta đã mất đi cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng không còn cuộc sống của bản thân, ngoài những điều này, cô ta không còn gì khác để nói nữa.

Giang Sở Tinh lặng lẽ nắm chặt hai tay, cuối cùng vẫn không nói gì: “Được, em đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK