CHƯƠNG 12: NGƯỜI XẤU CÁO TRẠNG TRƯỚC
Thẩm Dĩnh lại cẩn thận nhìn, người này lại hiện ra bộ dạng thâm trầm khiến người ta khó nhận ra, thật giống như mới vừa rồi chỉ là cô hoa mắt ảo giác.
Lục Hi giống như là chôn vùi trong một đoạn kí ức, anh không trả lời, mà là đổi đề tài khác: “Ngày mai gửi hồ sơ xin việc của em vào trong Gmail của tôi.”
Thẩm Dĩnh thuận miệng hỏi: “Cần cái đó làm gì?”
“Công việc cần.”
“Nhanh như vậy đã giúp tôi tìm được công việc rồi sao?” Thẩm Dĩnh vội vàng nuốt cháo trong miệng xuống: “Làm gì, ở đâu, là đối phương cần hồ sơ xin việc của tôi sao? Nhưng tôi không có kinh nghiệm làm việc...”
“Nếu em có kinh nghiệm làm việc cũng không cần tôi ra mặt.”
Chỉ một câu của Lục Hi , làm gương mặt Thẩm Dĩnh có chút ngượng, dù sao ban đầu đây cũng là cô 'Yêu cầu', công khai đi cửa sau, cô cũng không yên tâm thoải mái như vậy.
“Vậy... có liên quan đến công việc luật pháp không?”
Ánh mắt Lục Hi rơi vào trên mặt cô, sự mong đợi trong đáy mắt người phụ nữ khiến tâm tư vốn bình thản của anh cũng bị kéo theo, đột nhiên không muốn dễ dàng nói cho cô biết như vậy: “Muốn biết?”
Thẩm Dĩnh gật đầu lia lịa: “Ừm ừm.”
“Ngồi qua đây.”
Vừa nói, chỉ chỉ bắp đùi mình.
Khóe miệng Thẩm Dĩnh cứng đờ, hậm hực dời tầm mắt: “Tôi bỗng nhiên không muốn bết nữa, ha ha...”
Môi mỏng của người đàn ông cong lên, rất tốt, anh muốn chính là cái phản ứng này.
Lục Hi cũng không tiếp tục cưỡng ép, ý vị sâu xa nhìn cô một cái, xoay người lên lầu.
Thẩm Dĩnh cơm nước xong liền tải một bản sơ yếu lý lịch về, sau khi cẩn thận viết xong, đem video ngày hôm qua đều gửi cho Lục Hi .
Nghĩ đến công việc, tâm tình u ám mấy ngày liên tiếp rốt cuộc có một chút vui vẻ, nhưng niềm vui này còn không duy trì được bao lâu, liền bị một cuộc điện thoại cắt đứt.
Là mẹ điện tới.
Thẩm Dĩnh cầm điện thoại đi tới trước cửa sổ sát đất, sau khi thở phào một hơi, cố làm vẻ thả lòng nhận máy: “A lô mẹ, sao mẹ lại nhớ tới con vậy?”
Không ngờ, Đào Ly Hinh ở đầu điện thoại bên kia lại không có chút thoải mái, giọng nói nghiêm nghị: “Tiểu Dĩnh , bây giờ con ở đâu? Trí Thiên mới vừa rồi nói với mẹ con đã mấy ngày liên tục không về nhà, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Dĩnh không nghĩ tới Đoàn Trí Thiên là người ngoại tình trước, làm việc xấu còn dám cáo trạng trước, trong lòng buồn nôn, anh ta chắc chắn không đem chuyện này nói cho Đào Ly Hinh .
Không thể không nói, ở bên cạnh Đoàn Trí Thiên nhiều năm như vậy, cho dù không thật lòng, anh ta vẫn hiểu rõ Thẩm Dĩnh .
“Mẹ, không có chuyện gì, mẹ đừng lo lắng quá, tự bọn con sẽ xử lý tốt.”
“Vậy con nói cho mẹ xem là chuyện gì?” Đào Ly Hinh không rõ chân tướng, chỉ cảm thấy là Thẩm Dĩnh không hiểu chuyện: “Tiểu Dĩnh à, giữa vợ chồng có cãi vã rất bình thường, đều nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, con bây giờ ngay cả nhà cũng không về, Trí Thiên cho dù muốn tốt với con cũng không có cách, con làm như vậy không đúng!”
Thẩm Dĩnh nghe mẹ quở trách một trận, bà không biết chân tướng cho nên cô không trách bà, nhưng vẫn không nhịn được tủi thân: “Mẹ, chuyện của hai đứa con mẹ đừng quản nữa, mẹ và ba chăm sóc tốt cho mình quan trọng hơn tất cả.”
“Con bây giờ mau mau quay về, đừng một mình ở bên ngoài lêu lổng, con là người đã kết hôn, làm như vậy nếu để cho nhà chồng con biết, sẽ oán trách.” Đào Ly Hinh tận tình khuyên bảo.
Trong lòng Thẩm Dĩnh lại càng chua xót, mỗi lần xảy ra chuyện, bọn họ vĩnh viễn đều đứng trên lập trường đối phương để cân nhắc, nhưng mỗi người nhà họ Đoàng đều xem sự nhượng bộ của bọn họ là điểm yếu.
Đặc biệt là nghĩ đến cái bản mặt kiêu căng phách lối của La Linh Phân thì cô càng hận.
Sau khi trấn an tâm trạng của Đào Ly Hinh, Thẩm Dĩnh cúp điện thoại lập tức từ trong danh sách đen tìm được số điện thoại của Đoàn Trí Thiên gọi tới, điện thoại vang lên hai tiếng liền được nhận.
Thẩm Dĩnh tự giễu cười một tiếng, đã từng nhiều lần như vậy gọi điện thoại cho anh ta đều không nhận, bây giờ muốn ly dị, anh ta ngược lại nhận máy nhanh như thế.
“Rốt cuộc cũng gọi điện thoại rồi, xem ra vẫn là mẹ vợ đại nhân tương đối có tác dụng.” Giọng điệu ngả ngớn của Đoàn Trí Thiên truyền tới.
Thẩm Dĩnh nghe thấy trong lòng thấy phiền: “Đoàn Trí Thiên, da mặt anh dày hơn so với tôi nghĩ đấy, loại chuyện này anh còn dám nói trước mặt mẹ tôi.”
“Vậy thì như thế nào, em không phải là không dám nói cho mẹ em sao?”
“Phải, là tôi không dám, đến ngày đó chúng ta chân chính ly dị, anh xem tôi có dám hay không.” Cho nên bây giờ không nói, Thẩm Dĩnh không muốn người trong nhà bận tâm cho cô.
Đoàn Trí Thiên nghe khẩu khí cô bình tĩnh, lúc này ở trong phòng làm việc vỗ bàn: “Thẩm Dĩnh , anh nói cho em một lần nữa, muốn ly dị, không có cửa đâu!”
“Cái này chỉ sợ không phải do một mình anh định đoạt.” Thẩm Dĩnh không muốn đấu miệng với anh ta, trong giọng nói đã có chút không kiên nhẫn: “Anh bây giờ ở đâu, chúng ta gặp mặt nói.”
Đoàn Trí Thiên theo bản năng liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, hai chữ 'Công ty' ở miệng vừa muốn phun ra, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lời nói chuyển thành: “Anh ở nhà, em qua đây đi.”
Thẩm Dĩnh lập tức cúp điện thoại, một giây cũng không muốn nói thêm.
Cô thay bộ quần áo thoải mái, cầm lấy túi xách lập tức đi ra ngoài, mới vừa kéo cửa phòng ngủ, đúng lúc đụng phải Lục Hi hướng bên kia.
Lục Hi thấy cô thay quần áo ra ngoài, giọng không tốt hỏi: “Đi đâu đó?”
“Mẹ tôi tìm tôi có việc gấp, bảo tôi bây giờ qua đó một chuyến.” Thẩm Dĩnh không dám nói nguyên nhân thật sự, lần trước chỉ là một cuộc điện thoại anh thiếu chút nữa phá hỏng miệng cô, lần này là Đoàn Trí Thiên , nếu anh biết sợ rằng lại là hành hạ cô một trận nữa.
Lục Hi vừa nghe là chuyện của mẹ cô, cũng không hỏi nhiều, chỉ là nói: “Bệnh em còn chưa hết.”
“Tôi đã hạ sốt rồi, không có gì đáng ngại, bà ấy bên kia rất gấp, bảo tôi lập tức qua.” Lòng Thẩm Dĩnh như lửa đốt, dù sao với trình độ không biết xấu hổ của Đoàn Trí Thiên , tới trễ còn không biết muốn nói gì với mẹ cô, không chừng sẽ trực tiếp tìm tới nhà mẹ cô.
“Trước tám giờ tối, tôi muốn thấy em ở nhà.”
Thẩm Dĩnh hùa theo đáp lại: “Biết rồi, tôi đi đây.”
Lục Hi nhìn người đàn bà một bước thành hai đi xuống cầu thang, ở cửa thay giày, không dừng lại vội vội vàng vàng đi ra cửa.
Anh xoay người đi vào phòng ngủ, nhìn nhà trống rỗng, sao lại có có cảm giác như thả tiểu bạch thỏ về nhà vậy chứ?
…
Thẩm Dĩnh đón xe đến biệt thự Mạn Sơn, trong đầu cô đều là chuyện Đoàn Trí Thiên tới chỗ mẹ cô nói bậy bạ, căn bản là không suy nghĩ quá nhiều, đi vào thấy vị đại gia kia ngồi dựa trên ghế sofa, tức giận không thể bay qua đánh một trận.
“Đoàn Trí Thiên , anh làm như vậy có ý nghĩa gì?” Thẩm Dĩnh đứng ở phòng khách, trong đôi mắt hiện lên sự tức giận.
Người phía sau nhẹ nâng mí mắt lên nhìn về phía cô, luôn luôn là bộ dạng cháu dâu ngoan ngoãn đúng mực, lúc này cô trừng mình như vậy, ngược lại khiến Đoàn Trí Thiên sinh ra mấy phần cảm giác không giống, hình như bản thân tự trước tới giờ chưa từng hiểu cô.
Anh ta nhấc chân gác trên bàn trà, giọng lạnh lẽo: “Anh không làm như vậy em có thể ngoan ngoãn về nhà sao? Thẩm Dĩnh , bản lĩnh của em lớn rồi, dám chơi trò mất tích với anh!”
Thẩm Dĩnh im lặng: Anh ta nghĩ mình là ai, kiềm nén cái miệng, không muốn cùng anh ta tranh chấp, chỉ là không có một chút cảm tình nào nhìn anh ta: “Tôi cảnh cáo anh, không được quấy rầy ba mẹ tôi một lần nữa, nếu còn có lần sau, tôi không ngại để cho người trong công ty biết chuyện anh ra ngoài ngoại tình đâu.”
“Em dám!” Đoàn Trí Thiên lập tức từ trên ghế sofa đứng lên, mấy bước liền đi tới bên cạnh cô, hơi thở của người đàn ông trong nháy mắt bao vây cô.