CHƯƠNG 137: MIÊU NHỊ THẤP THOÁNG
Từ Ngự Cảnh Viên đến biệt thự Thành Bắc, dù tốc độ đã đến cựa hạn, vẫn phải dùng một tiếng rưỡi.
Biệt thự Thành Bắc nằm trong khu giàu có cao cấp, nửa ngọn núi chỉ có chín tòa biệt thự, mỗi một tòa đều chia thành ba phần, một kiến trúc một tầng độc lập, một phức hợp viện hai tầng và biệt thự chính ba tầng.
Mỗi một tòa đều có khoảng sân trước sau rất rộng, bao gồm hồ bơi tư nhân vô cùng xa hoa.
Năm đó Lục Hi bởi vì nhìn trúng tòa biệt thự này, nguyên nhân chính là suy nghĩ đến tình hình của Giang Sở Tinh, nơi này không chỉ xa xỉ, càng quan trọng hơn là, chỗ này cũng là nơi có không khí trong lành tốt nhất của thành phố J.
Rất nhiều các nhân vật lớn và quan chức cao cấp đều đến đây nghỉ dưỡng, lúc đầu người muốn mua tòa biệt thự này là người khác, vì bị phá sản nên không mua được nữa.
Xe chạy đến cổng, cổng lớn tự động mở ra, xe vừa dừng lại, một người đàn ông lập tức cung kính bước đến mở cửa xe cho anh: “Anh Lục.”
Anh ta tên Lý Vĩ, 32 tuổi, dáng người trung bình, cao khoảng 1m7, sắc mặt hơi tối, tóc cắt ngắn, mắt không lớn, môi mỏng, cả người tỏa ra một cỗ ngoan lệ.
Năm đó anh ta đã giành được rất nhiều chức vô địch judo, sau này bị công ty lừa, ký phải hiệp ước bất bình đẳng, không những tiền thưởng từ giải đấu không lấy được mà còn phải làm thay công việc của người khác.
Lục Hi lúc đó đang trong thời gian thất nghiệp, là anh khởi kiện giúp anh ta và giành được chiến lợi, từ đó về sau, Lý Vĩ cũng tận tâm tận lực đi theo anh.
Lục Hi khẽ gật đầu, biểu thị anh đã nghe thấy, sau khi xuống xe thì trực tiếp đi vào cửa lớn của biệt thự, nhìn quanh một vòng, đều là nhìn vị trí của cửa sổ.
Toàn bộ đều hướng về phía mặt trời, đối với thể chất mẫn cảm của Giang Sở Tinh mà nói thì không phải một chuyện tốt.
“Phương án sửa chữa có chưa?”
Lý Vĩ lập tức đưa bản vẽ cho anh: “Đã có rồi, anh xem thử.”
Lục Hi nhận lấy, sau khi cẩn thận xem anh đã chỉ ra vài chỗ: “Phòng ngủ, phòng sách, còn có phòng nhỏ ở tầng ba đều không cần cửa sổ, chắn lại toàn bộ.”
“Dạ.” Lý Vĩ lập tức gửi lại thông tin sửa đổi cho kiến trúc sư phụ trách.
Lục Hi lại ở bên trong nhìn vài vòng, tầng trên tầng dưới bao gồm sân vườn đều đi kiểm tra, thông báo với kiến trúc sư những chỗ không vừa ý, yêu cầu đối phương ngày mai phải làm xong.
Một tiếng sau mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Lý Vĩ nhìn anh thở dài: “Bệnh tình của Giang tiểu thư cuối cùng cũng ốn định rồi, chúc mừng anh Lục.”
Lục Hi nghe thế chỉ khẽ nhếch môi, không có ý cười, giơ tay vỗ vỗ vai của anh ta: “Vất vả rồi.”
Lý Vĩ đi theo Lục Hi nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có thể cảm giác được cảm xúc của anh có biến hóa, lúc đó, thấy anh rõ ràng không vui.
Nhiều năm như vậy rồi, điều anh Lục hy vọng nhất chính là Giang tỉnh thư có thủ hết bệnh bình an về nước định cụ, sao hôm nay lại không vui chứ?
...
Lục Hi lái xe về đến Ngự Cảnh Viên đã là hai giờ sáng.
Đỗ xe xong, anh muốn hút thuốc, lúc anh hút thuốc chắn trước cửa phòng tắm cô đã không vui.
Cô không thích, không hút cũng được.
Xuống xe bước vào biệt thự, trong phòng khách rất yên tĩnh, thay giày xong anh trực tiếp đi lên phòng ngủ ở tầng hai, đèn trên hàng lang còn mở, lúc đi anh chưa tắt, đẩy cửa ra, người phụ nữ vẫn còn ngủ trên giường, không có dấu hiệu đã tỉnh.
Anh âm thầm thở phào, đi vào phòng thay đồ, mặc quần áo thay quần áo, lái xe đi qua đi lại hai thành phố, cơ thể toát ra một chút mồ hôi, anh cầm quần áo đi qua phòng khác tắm rửa, sợ cô bị ồn mà tỉnh lại.
10 phút sau, anh thay quần áo đi vào, tóc còn chưa khô, xoay người đi vào phòng ngủ thì thấy cô đang mở mắt nhìn anh.
Mới bước một chân vào phòng ngủ, thấy cô đang ngồi dựa vào đầu giường, đáy lòng của Lục Hi tự nhiên có vài phần áy náy.
Giống như người vợ bắt tại trận chồng đi mãi không về.
Thẩm Dĩnh vốn ngủ mơ mơ màng màng, nằm mơ thấy trước đây cô gặp Mã Thiên Xích, trực tiếp bị dọa đến tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là đưa tay sờ người đàn ông bên cạnh, đáng tiếc lại không thấy người đâu.
Cô chuẩn bị xuống giường đi tìm người thì cửa phòng bị anh từ ngoài mở ra.
Vừa thở phào xong, tầm mắt lại chú ý đến tóc của anh còn nhỏ nước.
“Anh đi đâu thế?” Giác quan thứ sáu của cô cực kỳ mẫn cảm, một câu hỏi đã khiến Lục Hi cả người căng thẳng.
Anh quay người đóng cửa lại, mượn động tác này ngăn chặn sự hoảng loạn trong đáy mắt của bản thân: “Đi sang phòng dành cho khách tắm rửa.”
“Tắm?” Thẩm Dĩnh chớp chớp mắt, nhớ ra cái gì đó: “Anh vừa nãy không phải đã tắm rồi sao?”
“Ừm. Trong phòng nóng quá toát nhiều mồ hôi nên tôi đi tắm lại.” Anh rảo bước đi đến gần, đứng ở đầu giường nhìn cô: “Sao lại tỉnh rồi?”
Thẩm Dĩnh đưa tay dụi mắt: “Mơ thấy ác mộng.”
Thấy sắc mặt của cô không có gì khác thường, Lục Hi ngồi trên giường vươn tay kéo cô vào lòng: “Không sao, tôi ở đây rồi.”
Thẩm Dĩnh ôm lấy anh, cứ cảm thấy hơi thở trên người anh không giống người ngủ giữa chừng mà tỉnh lại, trong mắt anh không có mấy phần cảm giác buồn ngủ.
Có điều cô không có hỏi, từ lần hiểu lầm lần trước, lòng tin của cô đối với Lục Hi càng sâu hơn một tầng, nếu đã lựa chọn rồi, tin tưởng lẫn nhau chính là quan trọng nhất.
Lục Hi sợ cô sẽ chất vấn, bởi vì bất kỳ chấp vấn nào anh cũng không tin có thể che đậy được, anh không phải là người giỏi nói dối, càng huống chi người phụ nữ trước mắt này là người anh yêu nhất.
Tuy nhiên, khi Thẩm Dĩnh không hỏi gì, anh cũng không có thoải mái như trong tưởng tượng, mà ngược lại càng thấy áy náy tự trách, đối điện với sự tin tưởng của cô, anh hèn mọn như vậy...
Nước trên tóc của anh rơi xuống mua bàn tay của Thẩm Dĩnh, cô hơi đẩy anh ra, đưa tay sờ: “Anh sao không lau khô tóc chứ, ngủ như vậy ngày mai thức dậy sẽ đau đầu đấy.”
Lục Hi không có động đậy, ánh mắt nóng bỏng khóa chặt trên người cô khiến Thẩm Dĩnh hơi ngại, không nhịn được hỏi anh: “Sao thế?”
“Dĩnh Dĩnh, em sẽ luôn ở bên tôi chứ?” Anh bỗng nhiên hỏi, còn gọi tên mật của cô nữa.
Thẩm Dĩnh không hiểu được thái độ đột nhiên thay đổi của anh, có chút lo lắng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có.” Động tác của anh không đổi, cố chấp muốn một đáp án: “Trả lời tôi.”
“Tôi sẽ.” Thẩm Dĩnh không có bất kỳ do dự gì nói ra, đáy lòng có chút bất an, giơ tay chạm vào gương mặt tuấn lãng của anh: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Ánh mắt của anh rũ xuống, không có nói chuyện, trầm ngâm một lúc, anh lại ôm cô vào lòng, lực đạo có chút lớn, lại sợ dọa cô, tay không dám dùng lực khiến cơ thể của anh rất căng thẳng.
Trong phòng ngủ nhất thời không ai nói gì, một lúc sau, anh mới bỏ Thẩm Dĩnh ra, quay người đi vào phòng tắm sấy tóc.
Tiếng máy sấy tóc truyền vào tai, nhìn thân ảnh của người đàn ông qua tấm kính mờ, Thẩm Dĩnh không còn buồn ngủ nữa.
Lục Hi của ngày hôm nay, rất bất thường, tự nói với bản thân không nên nghĩ nhiều như vậy, nhưng đầu vẫn khống chế nổi, anh rốt cuộc làm sao thế?