CHƯƠNG 180: NGOAN, ĐỪNG GIẬN.
Sau khi Lục Hi ra khỏi phòng vô trùng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Dĩnh đang đi tới, trên ngón tay cô vẫn đang đeo chiếc nhẫn kim cương mà anh vừa tặng, chiếc nhẫn đang rực rỡ tỏa sáng dưới ánh đèn, đáy lòng anh đột nhiên cuộn trào một sự áy náy, anh bước nhanh về phía cô rồi ôm người phụ nữ vào lòng.
“Xin lỗi.”
Thẩm Dĩnh sững sờ vì lời xin lỗi đột ngột của anh, cô không muốn bầu không khí quá căng thẳng nên đã mỉm cười rồi vỗ vỗ vào vai anh: “Đột nhiên xin lỗi, có chuyện gì sao?”
Có rất nhiều lời xin lỗi, xin lỗi cô vì vừa chấp nhận lời tỏ tình của anh thì liền để cô chịu đựng những chuyện không vui này cùng với anh, xin lỗi vì đã để cô chịu quá nhiều rắc rối so với các cặp tình nhân bình thường khác, xin lỗi vì đã để một người đơn thuần lương thiện như cô phải trả giá vì anh.
Những chuyện khiến trái tim anh cảm thấy có lỗi với cô, thật sự rất nhiều rất nhiều.
Trách nhiệm của anh đối với nhà họ Giang, đối với Giang Sở Tinh chẳng lẽ không phải là một áp lực đối với cô sao.
Nghe thấy lời xin lỗi của anh mà trái tim Thẩm Dĩnh chợt mềm nhũn, cô nhẹ nhàng vỗ về vai anh: “Em không sao, em hiểu mà.”
Nghe thấy vậy, đáy lòng Lục Hi cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào, mà ngược lại càng tự trách hơn, thanh âm mang chút khàn khàn của anh vang lên: “Em không nên chịu đựng những thứ này mới phải.”
“Nếu em đã chọn ở bên cạnh anh, thì phải chấp nhận tất cả mọi thứ của anh chứ.” Thẩm Dĩnh dịu dàng an ủi người đàn ông đang mang đầy mệt mỏi này: “Có lẽ là trước khi tiếp xúc với chuyện này, trong đầu em đã có rất nhiều hoang tưởng, rất nhiều điểm không hiểu, nhưng khi tiếp xúc thật sự rồi em mới phát hiện ra, đây là trách nhiệm bất đắc dĩ của anh, em không cảm thấy gì cả, nhưng em hãnh diện vì sự kiên trì quá lâu này của anh.”
Nếu như đổi lại là một người đàn ông bình thường khác, hoặc là cho dù có đổi thành một người đàn ông lương thiện khác, có lẽ là cũng sẽ không làm tốt hơn anh được đâu nhỉ?
Nếu đã là vậy, cô có gì phải trách anh chứ, anh cũng đâu có muốn, hơn bất kì ai anh không hề muốn điều này.
Lục Hi không nói gì cả, anh chỉ yên lặng ôm cô đến một lúc lâu. Loại khí tức tiêu cực phát ra từ bên trong cơ thể này cũng là lần đầu tiên mà Thẩm Dĩnh cảm nhận được từ cơ thể của anh, cái loại tiêu cực mà cô muốn liều mạng xoa dịu cũng không thể xoa dịu được.
Suốt buổi chiều, tâm trạng của Lục Hi cũng không được tốt cho lắm, bệnh tình của Giang Sở Tinh không được ổn định, anh cũng không thể rời khỏi được mà cứ canh bên ngoài phòng vô trùng. Thời gian cứ thế từng chút trôi qua cho đến giờ ăn cơm tối, Thẩm Dĩnh đến nhà bếp xem một vòng, xem có gì ăn được không.
Cô mở cửa tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều rau củ tươi, bên dưới ngăn đông lạnh còn có rất nhiều hải sản và thịt bò.
Vì thời gian quá cấp bách, nên cũng không thể làm quá rườm rà được, Thẩm Dĩnh chọn một hộp tôm đỏ nhập khẩu, lấy một ít cải chíp và trứng gà để làm vài bát mì.
Cô đặt nguyên liệu vào bồn rửa và quay lại tìm con dao, nhưng lại thoáng thấy một cái bóng đang đứng ngoài cửa.
Thẩm Dĩnh giật bắn mình, cô kinh ngạc lùi lại vài bước, người đàn ông đó không mấy cao, chỉ độ chừng một mét bảy lăm, làn da trông có hơi xỉn màu, mái tóc đinh dựng đứng, đôi mắt không to, đôi môi thì hơi mỏng, cả người anh ta toát lên một vẻ rất hung dữ.
Cô lục lại mọi ký ức trong đầu mình, không có ấn tượng gì cả, cô chưa từng gặp qua người này.
Dường như nhận thức được cô bị giật mình, người đàn ông liền đứng yên tại chỗ, tầm mắt anh ta dừng trên đống rau củ trên bồn rửa, một lát sau anh ta mới chậm rãi nói: “Xin chào cô Thẩm, tôi là Lý Vĩ, là vệ sĩ của cậu chủ Lục.”
Vệ sĩ?
Lục Hi có vài vệ sĩ nhưng cô chưa từng thấy anh ta đi theo anh ấy.
Người đàn ông này có mắt quan sát cực tốt, anh nhìn một cái liền nhìn ra được sự thắc mắc của Thẩm Dĩnh nên liền lên tiếng giải thích: “Bình thường ngoại trừ bảo vệ cậu chủ Lục, chuyện bên này của cô Giang đều là do tôi phụ trách.”
Thẩm Dĩnh như được giác ngộ, thì ra là như vậy, chả trách anh ta lại xuất hiện ở biệt thự này.
Cô đứng thẳng người dậy rồi mỉm cười: “Thật ngại quá, trước đây chưa từng gặp qua anh, nên vừa nãy mới làm tôi sợ chết khiếp, hy vọng anh đừng để bụng.”
Lý Vĩ lập tức cúi đầu: “Cô đừng lo lắng.”
Người cũng đứng trước mặt rồi, Thẩm Dĩnh cũng thuận tiện hỏi anh: “Cùng nhau ăn tối đi, tôi đang nấu chút mì.”
Nghe vậy, Lý Vĩ liền sững sờ, anh lặng lẽ đưa mắt nhìn Thẩm Dĩnh, cô lúc này đang cúi đầu rửa rau, làn da của người phụ nữ này trắng nõn, cả người có cảm giác như là trong suốt, bộ dạng ôn hòa lương thiện này thật khiến người nhìn mà cảm thấy ấm áp.
Chả trách Tổng giám đốc Lục lại thích cô ấy, bất kì người đàn ông nào cũng đều sẽ thích người phụ nữ như vậy thôi.
Còn về bữa ăn tối...
Lý Vĩ lịch sự từ chối: “Tôi chưa đói, cảm ơn cô Thẩm, tạm thời không cần đâu.”
Thẩm Dĩnh đại khái cũng biết quy củ của họ nên cũng không miễn cưỡng nữa.
Rửa rau, nấu soup, rồi bỏ mì vào, công thức đơn giản khiến cho thao tác vô cùng thuận lợi, nhanh gọn, Thẩm Dĩnh còn đặc biệt bóc vỏ tôm rồi mới bỏ vào nồi, để lát nữa ăn sẽ tiện hơn.
Sau khi múc mì vào bát, cô liền gọi cho Lục Hi: “Tới phòng ăn ăn cơm thôi, không còn sớm nữa.”
Mười phút sau, Lục Hi và La Quyết Trình cùng nhau đến phòng ăn, nhìn thấy bốn bát mì trên bàn, ánh mắt La Quyết Trình khẽ sững sờ, rồi không nói gì cả mà ngồi xuống bắt đầu ăn.
Bận rộn cả một buổi chiều, hết kiểm tra rồi lại đọc báo cáo, chỉ vậy thôi nhưng cũng khiến bụng dạ đói meo rồi.
Chỉ thấy có hai người họ, Thẩm Dĩnh hơi ngạc nhiên: “Tang Tang đâu?”
Đôi đũa đang gắp mì của La Quyết Trình khẽ khựng lại, anh đáp như không có chuyện gì: “Đi rồi.”
“Đi rồi? Đi hồi nào, tôi không có để ý luôn.” Cô luôn ở trong văn phòng xem camera giám sát nên không biết gì cả, nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì quả thật là cô nãy giờ đã không thấy cô ấy rồi.
“Trong viện có chút chuyện nên tôi bảo cô ấy về trước rồi, tối nay sẽ có thêm vài bác sĩ chuyên nghiệp đến, không cần lo đâu.” Đương nhiên La Quyết Trình sẽ không nói Điền Tang Tang là do bị anh đuổi về đâu, trong giờ phút quan trọng này mọi người đều đã mệt mỏi tiều tụy lắm rồi, không cần thiết phải có thêm rắc rối nữa.
Thẩm Dĩnh cũng không nghi ngờ gì nên cũng không hỏi nữa.
Sau khi ăn xong, La Quyết Trình vào phòng vô trùng kiểm tra tình hình của Giang Sở Tinh, phòng ăn lúc này chỉ còn lại Thẩm Dĩnh và Lục Hi, cô vừa định bưng chiếc bát trước mặt người đàn ông đi thì đột nhiên bị bàn tay anh túm lấy: “Đừng dọn nữa, lát nữa sẽ có người tới làm.”
“Không sao, cũng tiện tay mà, dù sao em ở đây cũng không giúp được gì...”
Nói xong, cô lại muốn đưa tay bưng lên, nhưng lại nhận lại sự kìm chế mạnh mẽ hơn của người đàn ông, hai hàng lông mày của Thẩm Dĩnh khẽ cau lại, cô khó hiểu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Lục Hi đưa cổ tay lên xem đồng hồ, ngữ khí anh có chút trầm: “Em về trước đi, anh kêu tài xế qua đây đón em.”
“Em ở lại với anh.”
“Thẩm Dĩnh.”
“Em đã nói rồi, em ở lại với ánh.” Cô lại lặp lại câu nói một lần nữa, trong ngữ điệu còn mang theo một chút run rẩy, bất ổn, đầu mũi cô chợt xông lên một tia chua xót, cô lập tức quay mặt đi, cô không muốn anh lo lắng.
Lục Hi nhắm mắt lại, cuống họng anh động đậy một chút, anh nắm tay cô có chút kìm nén: “Không phải là anh không muốn để em ở đây, chỉ là anh sợ em mệt, chuyện sau này có anh và La Quyết Trình rồi, em về nhà đợi anh có được không?”
Thẩm Dĩnh còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị anh cắt lời: “Anh biết em sẽ không gây thêm phiền phức nhưng em ở đây sẽ khiến anh phân tâm, về nhà đợi anh, có được không?”
Thẩm Dĩnh ngập ngừng cắn môi, cô nhớ anh cũng mới xuất viện không lâu, vốn phải nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày nhưng lại xảy ra chuyện này, biệt thự Thành Bắc cách Ngự Cảnh Viên xa như vậy, anh lại phải bị hai đầu dày vò.
Nếu cô ở đây, anh sẽ bị phân tâm, cô không giúp được gì mà còn khiến anh mệt hơn.
Sau một lúc lâu, Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng thỏa hiệp, tuy cô có chút không cam nhưng cô cũng hiểu cho tâm trạng của anh: “Vậy anh cũng đừng bận mãi tới khuya quá, nhớ về nhà sớm, em sẽ đợi anh về mới ngủ.”
Lục Hi mỉm cười với cô: “Được, nghe em hết.”
Nửa tiếng sau, tài xế đã đến cửa, lúc này Thẩm Dĩnh mới biết anh đã gọi cho tài xế trước khi hỏi ý kiến của cô, nếu không thì không thể đến trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi như vậy rồi.
Cô giận dữ quay đầu trừng mắt nhìn anh, người này đã biết rõ là cô sẽ đồng ý mà.
Lục Hi giơ tay vuốt ve đỉnh đầu cô một cách đầy sủng nịch: “Ngoan, đừng giận.”
............