Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 60: NGỘ NHỠ BỊ CƯỚP ĐI PHẢI LÀM SAO




CHƯƠNG 60: NGỘ NHỠ BỊ CƯỚP ĐI PHẢI LÀM SAO

Nếu như không đi, cô không biết đến lúc nào mới có thể gặp được anh, về nội tâm mà nói, không biết có phải nguyên cớ do những lời nói của Lưu Sinh Yên, cô lại có chút bức thiết muốn được nhìn thấy người đàn ông ấy.

Nhưng nếu mà đi thì….

Nghĩ tới tình huống có thể xảy ra, tâm trạng Thẩm Dĩnh có chút khó nói, cô sợ Lục Hi vẫn sẽ không quan tâm, đối diện với cô, cô có thể sẽ căng thẳng mà không dám nói gì.

Thẩm Dĩnh đột nhiên nghĩ tới điều gì, từ trên ghế sofa nhổm dậy, chạy lên phòng quần áo tầng 2, bên trong vẫn còn bộ đồ mùa thu trước đây anh mua cho cô, cô xem xét hồi lâu, nhấc ra một bộ đồ màu đen, đứng trước gương ngắm nghía, bộ đồ rất vừa vặn, màu đen vốn dễ phối đồ, mặc lên người trông trưởng thành lên vài phần.

Cô thay đồ vào, xoay một vòng, khá là vừa lòng.

Cô và Lục Hi có một khoảng thời gian chưa gặp mặt, không biết khi nhìn thấy cô, anh sẽ có phản ứng như thế nào.

Ngạc nhiên?

Hay là vui mừng?

Nghĩ đến đây, Thẩm Dĩnh thầm cắn chặt răng lại, không cần biết tối nay kết quả ra sao, có thể gặp được anh ta hay không, cô quyết định thử một lần, dù sao anh ta cũng vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy, giống như lời của Lưu Sinh Yên nói, phải có một người cúi đầu trước.

……..

Tám giờ tối, Thẩm Dĩnh đúng giờ xuất hiện trước cửa hội trường Mậu Tư.

Xuống xe taxi, cô đến nhận tiền thừa cũng không cần, nhìn kiến trúc khí thế ngời ngời ngay trước mắt, trong lòng cô có chút bất an kéo chỉnh lại quần áo rồi đi vào.

Cực kì kích động chạy tới, nhưng đến nơi đột nhiên lại thấy sợ sệt.

Có điều đã đến rồi, sẽ không có lý do gì mà không vào, chỉ cách cánh cổng một bước, cô không muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Thẩm Dĩnh nhìn người nội bộ đi qua đi lại bên trong, ở trước cổng bị hai người vệ sĩ giữ lại, một người lịch sự gật đầu, rất khách sáo hỏi cô: “Quý cô, mời xuất trình thẻ hội viên.”

Thẻ hội viên?

Thẩm Dĩnh có chút ngượng, trước khi tới đây Lưu Sinh Yên không hề nói tới việc ở đây dùng chế độ hội viên để thanh toán.

Đừng nói là hội viên, ngày trước khi đến đây, cô căn bản chưa từng phải thanh toán bao giờ!

Thẩm Dĩnh ho khan một tiếng, liền giải thích thấu đáo: “Thật ngại quá, tôi đến để tìm người, bạn tôi đang ở bên trong, tôi vào một chút rồi lập tức ra ngay.”

Vệ sĩ có mang chút áy náy cười: “ Xin lỗi, không có thẻ hội viên chúng tôi không thể để cô vào, cô có thể gọi bạn cô ra đón.”

Anh ta nếu có thể đi ra đón tôi, tôi có cần lén lén lút lút đến đây không?

Thẩm Dĩnh trong lòng rộ lên, tại sao nhìn mặt một cái mà khó thế!

Trên mặt gắn lên một nụ cười, Thẩm Dĩnh mềm giọng, thậm chí có một chút như là đang nhõng nhẹo: “Các anh châm chước cho tôi, anh nhìn tôi như thế này cũng đâu có giống người xấu, tôi cũng chẳng làm gì nổi, nếu như không yên tâm, các anh có thể cùng tôi đi vào….”

Thẩm Dĩnh đang nói, đằng sau đột nhiên phủ lên một bóng đen cao lớn, sau đó liền nghe thấy tiếng hai người vệ sĩ cung kính chào: “Ngài Lục!”

Nụ cười Thẩm Dĩnh cứng đờ trên khuôn mặt, đến cả người cũng cứng đờ lại, muốn chết mà không chết được, làm sao lại gặp anh ta ở đây, lời cô vừa nói, anh ta vẫn chưa nghe thấy chứ?

Cô còn cố ý tạo ra một cảnh gặp tình cờ, nếu như để Lục Hi biết bản thân đặc biệt đến tìm anh, có khi nào sẽ giễu cợt cô?

Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, lúc quay người lại nhịp tim đập nhanh đến cực điểm, một thân hình cao to thẳng tắp đập thẳng vào mắt, là quần tây, phối cùng giày da thương nhân màu đen, không phải người đàn ông mà cô hằng tâm niệm thì là ai?

Mà Lục Hi lại như nhìn thấy một người xa la, ánh mắt thoáng liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng rời ra, giọng nói lạnh lẽo: “Đi ra.”

Có lẽ là do giọng anh quá lạnh lùng, có lẽ là ánh mắt anh quá xa lạ, Thẩm Dĩnh vô thức lùi sang bên cạnh một bước, đến khi kịp phản ứng trở lại, người đó đã biến mất khỏi cánh cổng.

Lưu Sinh Yên đứng bên cạnh Lục Hi, đánh mắt về phía cô, rồi theo đó bước vào.

Khoảnh khắc đi qua khỏi cô, người đàn ông mặt đã biến sắc, tâm tư cũng tinh tế như anh ta, lập tức đoán ra, đôi môi khẽ nhấc lên: “Là anh nói với cô ta?”

Lưu Sinh Yên không thừa nhận cũng không phản đối: “Dù sao đã đến rồi, cho người vào trước đã.”

Lục Hi không nói gì, bờ môi mỏng nhếch lên một đường cong lạnh giá.

Lưu Sinh Yên đi lên hai bước, như là sợ anh ta nghe không rõ, thở một hơi thật dài: “Người qua lại chỗ này loại nào cũng có, nhỡ đâu lát nữa người khác nhìn thấy cô ấy cô đơn lẻ bóng một mình, trông lại ngây thơ vô hại như thế, giữa đường bị bắt mất thì sao? Tôi thật lo quá…”

Người đàn ông bên cạnh bước chân đột nhiên dừng lại, Lưu Sinh Yên không kịp phanh lại, vô thức bước lên trước một bước, phát hiện ra bản thân đã vượt quá Lục Hi, giơ tay sờ sờ mũi rồi lại lùi ra sau.

“Bảo tài xế đưa cô ta về.”

“Tôi không phụ trách truyền lời đâu, muốn đưa về anh tự mình nói.”

Người đàn ông nheo nheo mắt: “Lưu Sinh Yên.”

“Được rồi, anh cứ ngại đi, lát nữa bị người ta cướp đi anh liền biết hối hận thôi.”

Người phụ trách dẫn đường bên cạnh có chút ngại ngùng di chuyển ánh mắt về phía khác, giả vờ như không nghe thấy gì.

Một hồi lâu, Lục Hi đáy mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, giấu đi sự thiếu tự nhiên trên khuôn mặt, lưu lại một câu nói lạnh lùng: “Để cô ta vào.”

Lưu Sinh Yên nhìn thấy anh đã đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng để người phục vụ dẫn cô vào, nhìn thân hình nhỏ bé yếu ớt của cô, đột nhiên có chút thương cảm: “Không sao chứ?”

Thẩm Dĩnh lắc lắc đầu: “Không sao.”

“Được, vậy cô muốn tự mình vào trong phòng ngồi, hay là cùng tôi đi vào?”

Thẩm Dĩnh vẫn có chút hồi hộp: “Anh Sinh Yên, lát nữa sẽ có rất nhiều người đúng không, tôi vào trong có phải không được tiện?

“Lát nữa còn có khoảng 2 3 người trong ngành, đều là đồng nghiệp, không có gì không tiện cả, tôi sẽ nói cô là bạn của tôi.” Lưu Sinh Yên nhìn cô thêm một cái: “Chỉ cần cô chuẩn bị tốt là được.”

Thẩm Dĩnh do dự một chút mới gật đầu: “Tôi đi cùng anh vào vậy.”

Lưu Sinh Yên không ngờ rằng cô lại có dũng khí như vậy, cười, “Được.”

Sau đó, Lục Hi mới ngồi vào phòng được một lúc, liền nhìn thấy anh em tốt nhà mình dẫn theo người phụ nữ bước vào, vì ban đầu đều không nói dẫn bạn gái đi, đột nhiên lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp, mọi người đều xôn xao trêu đùa.

“Lưu Tổng, không phải đã nói chỉ họp mặt hội đàn ông sao, anh nói mà không làm nhé.” Một người đàn ông đeo kính đen nói.

Người đàn ông mặc áo vest màu xanh dương ngồi bên cạnh cùng hùa theo phụ đạo: “Đúng rồi đó, còn không mau giới thiệu vị mỹ nhân này một chút?”

Lưu Sinh Yên lịch sự đặt tay lên vai của Thẩm Dĩnh, nhè nhàng đẩy cô về phía trước: “Đây là bạn của tôi, Thẩm Dĩnh.”

Nói xong anh lại hướng về Thẩm Dĩnh giới thiệu từng người: “Lưu Bằng, Trương Gia Quân, cô gọi anh là được.”

Nửa câu cuối, anh ta cố ý nói cho người nào đó đang ngồi ở giữa, không hề hé răng nửa lời kia nghe.

Thẩm Dĩnh là một người biết nghe lời, liền gọi theo: “Anh Bằng, anh Quân.”

“Ai, xin chào, nào nào nào, mau ngồi xuống!” Người được gọi là anh Quân vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Thẩm Dĩnh cười một cái, ánh mắt vô thức nhìn sang người đàn ông đang ngồi ở giữa, không ngờ rằng anh ta cũng đang nhìn mình, hai người chạm mắt nhau, nhịp tim trong phút chốc vượt quá 100, cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, bên tai chỉ toàn là tiếng đập của tim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK