Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 116: ANH ẤY NGỦ BÊN CẠNH TÔI




CHƯƠNG 116: ANH ẤY NGỦ BÊN CẠNH TÔI

Cô ta chuẩn bị lâu như vậy chính là vì thời khắc này!

Thiệu Mộc Giai đi tới, dùng tay thăm dò thử vỗ vai Lục Hi, người đàn ông trên giường không chút phản ứng, hô hấp rất nặng nề, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ rất khó chịu.

Nhưng cho dù như vậy vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn đẹp trai của anh.

Cô ta không khỏi tưởn tượng, nếu như bị Lục Hi đè xuống dưới người sẽ là cảnh tượng thế nào…

Sắc mặt Thiệu Mộc Giai ửng đỏ, ngược lại cũng không vội, thực ra hôm nay cô ta cũng không nghĩ sẽ thật sự phát sinh nội dung mang tính thực tế gì, dù sao đợi Lục Hi tỉnh lại, nếu như biết bị cô ta tính kế, chắc chắn cô ta sẽ chết rất thê thảm.

Cô ta chỉ muốn để Thẩm Dĩnh hiểu nhầm mà thôi.

Thiệu Mộc Giai ngồi bên cạnh giường, dựa vào người Lục Hi, không biết có phải vì uống rượu hay không mà cơ thể người đàn ông có chút nóng, nhiệt độ cao khiến cô ta có chút kìm lòng không được.

Thiệu Mộc Giai như si như mộng nỉ non: “Nếu anh là của tôi thì tốt biết mấy!”

Đợi một lúc sau, trong không khí bỗng nhiên truyền tới tiếng rung của điện thoại, Thiệu Mộc Giai đột nhiên cúi người xuống, lỗ tai dán vào mặt tường, tỉ mỉ lắng nghe nơi phát ra âm thanh, cuối cùng phát hiện là điện thoại trong túi âu phục Lục Hi.

Cô ta dường như không chút do dự nghe máy, không nói lời nào mà chỉ lắng nghe giọng nói mềm mại đầu bên kia…

“Lục Hi, anh đã về chỗ ở chưa?”

Thiệu Mộc Giai không nói gì, vẻ mặt dương dương tự đắc, thậm chí trong đầu còn đang nghĩ lát nữa khi Thẩm Dĩnh nghe thấy giọng cô ta sẽ có vẻ mặt gì.

Lại đợi Thẩm Dĩnh lải nhải một hồi, đến khi cô không nhịn được hỏi: “Alo? Lục Hi, anh có nghe thấy tôi nói không?”

Thiệu Mộc Giai cười lạnh, nhìn người đàn ông nằm cạnh mình, sự vui vẻ trong lòng không giấu được nữa, cô ta cố ý lên giọng, kiều mị khiến người khác nổi da gà: “Cô là ai, Lục Hi ngủ rồi.”

Đầu bên kia điện thoại, cả người Thẩm Dĩnh như bị sét đánh, đứng tại chỗ run lên gần nửa phút mới hồi thần, đầu ngón tay cầm điện thoại trở nên trắng bệch: “Cô là ai?”

“Aiya, mới mấy ngày mà đã không nhận ra giọng tôi rồi à? Tôi…” Thiệu Mộc Giai hơi ngừng lại, cố ý nói rõ ràng xưng hô một cách châm chọc: “Là bạn tốt của cô!”

Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người trong nháy mắt như bị rút sạch, cả người vì một câu nói của Thiệu Mộc Giai mà như rơi vào hầm băng, cơ thể không khống chế được run lên, cô lùi về sau vài bước, dựa vào vách tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Thẩm Dĩnh cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, mặc dù cơ thể đã run rẩy không thôi, nhưng giọng nói vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Lục Hi đâu, cô bảo anh ấy nghe điện thoại.”

“Bạn tốt của tôi à, cô không hiểu tiếng người sao? Lục Hi đã ngủ rồi.” Đuôi mắt Thiệu Mộc Giai liếc nhìn người đàn ông trên giường, nhỏ giọng gọi: “Hi, anh tỉnh lại đi, tối nay xã giao uống nhiều như vậy, có phải không thoải mái không?”

Nói xong, cô ta còn nói ra tên câu lạc bộ, sau khi nghe xong cả người Thẩm Dĩnh đều có chút sụp đổ.

Vì tối nay anh quả thật ở đó có ăn cơm xã giao, nếu như hai người không ở bên nhau, sao Thiệu Mộc Giai có thể biết được?

“Tôi không gọi anh ấy dậy được, có gì ngày mai rồi nói đi.”

Thẩm Dĩnh hít sâu vào một hơi: “Thiệu Mộc Giai, đồ của người khác tốt đến vậy sao? Không, nên nói là, đồ của tôi, cô muốn có được đến vậy à?”

“Ha.” Thiệu Mộc Giai không hề cảm thấy xấu hổ, giọng điệu còn có đắc ý: “Tôi muốn có liền có thể có, cô thì thế nào?”

“Cô ép tôi, sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.” Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm mặt tường, trước giờ cô chưa từng hận một ai như vậy, hận không thể lột da cô ta, để cô ta chịu đựng tất cả cực khổ, đời này không còn có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô nữa.

Nụ cười Thiệu Mộc Giai cũng được thu lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đáy mắt toàn bộ đều là ghen ghét và hung ác: “Thẩm Dĩnh, tôi chính là không quen nhìn cô có sắc mặt thanh cao như vậy, cô cho rằng cô là cái thá gì? Đàn ông có thể thích cô liền có thể thích người khác, chỉ có điều cô là một tên ngốc, người khác nói gì cũng tin, bị lừa hết lần này tới lần khác!”

Cô ta có thể lừa Thẩm Dĩnh nhưng không lừa được bản thân, người Lục Hi yêu chỉ có một mình cô! Nghĩ đến những điều này cô ta liền hận, cho nên cô ta liều mạng muốn có được tất cả những thứ cô có.

“Ưm…”

Bên cạnh, đột nhiên Lục Hi khó chịu hừ một tiếng, dường như cực kỳ không thoải mái, cơ thể bỗng nhúc nhích.

Ánh mắt Thiệu Mộc Giai hơi thay đổi, nhanh chóng cúp điện thoại.

Trong căn phòng tổng thống im lặng, Thiệu Mộc Giai cứng ngắc ngồi một bên, sợ người đàn ông sau lưng sẽ tỉnh lại, mặc dù dược hiệu chưa hết nhưng người đàn ông Lục Hi này luôn có những điều ngoài ý muốn xảy ra.

Cũng may, Lục Hi chỉ cử động một chút, thay đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ say.

Thiệu Mộc Giai thở phào một hơi, cẩn thận lấy vân tay anh rồi mở màn hìnhh điện thoại, tìm lịch sử cuộc gọi rồi xoá cuộc gợi ban nãy của Thẩm Dĩnh.

Làm xong những điều này, cô ta vẫn cảm thấy không đủ, lại cởi quần áo nửa người trên, dựa vào đầu người đàn ông, chỉ chụp một bức rồi gửi đi.

Từ bức ảnh có thể thấy dường như cô ta không mặc quần áo, còn Lục Hi như đang rúc vào ngực cô ta.

Thiệu Mộc Giai hài lòng nhìn rồi gửi cho Thẩm Dĩnh, sau khi thành công rồi lại xoá nội dung tin nhắn đi.

Cô ta lưu luyến cất điện thoại về chỗ cũ, cho dù không muốn đi cũng phải đi, mỗi bước đi đều rất cẩn thận rời khỏi căn phòng.



ở bên kia, cho dù Thiệu Mộc Giai gọi điện tới nhưng trong lòng Thẩm Dĩnh vẫn có chút tin tưởng Lục Hi, dù nói thế nào, mắt thấy mới là thật, lỡ như Thiệu Mộc Giai hãm hại cô thì sao?

Nhưng sự chờ mong này rất nhanh liền bị bức ảnh mới gửi tới làm cho sụp đổ, cô nhìn đôi nam nữ trong bức ảnh, tư thế thân mật, hình ảnh rõ ràng, nước mắt cũng không nhịn được nữa, thi nhau rơi xuống.

Sao có thể chứ…

Cơ thể thuận theo bức tường trượt xuống, cô nửa ngồi trên nền đất lạnh băng, chỉ có nước mắt đang rơi, đến âm thanh cũng không phát ra.

Thiệu Mộc Giai, Lục Hi.

Sao hai người họ lại ở bên nhau?

Thẩm Dĩnh không hiểu, cho dù đã từng phát hiện cô ta và Đoàn Trí Thiên tằng tịu, bây giờ cảnh tượng ấy lại diễn ra một lần nữa, tim đau như muốn vỡ ra.

Muốn cô phải tin thế nào, còn có thể giải thích gì nữa?

Cô chỉ thiếu chút nữa là nhìn thấy cảnh tượng hai người triền miên…

Nghĩ đến khả năng này, nghĩ đến anh cũng trân quý thân mật với một người phụ nữ khác, ngực như bị khối đá hàng tấn đè xuống, đau đến không thở được.

Thẩm Dĩnh nâng tay lên nắm chặt quần áo trước ngực, dường như như vậy có thể giảm bớt sự đau khổ.

Nước mắt làm mờ hai mắt, không nhìn được cái gì, im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được khóc thành tiếng: “Huhuhuhu… Vì sao, vì sao chứ…”

Đã gần mười một giờ rồi, hai người họ đang làm gì?

Thiệu Mộc Giai gửi ảnh cho mình, Lục Hi có biết không?

Nếu như anh biết, vì sao lại thờ ơ như vậy, thậm chí đến ngăn cản cũng không có? Nếu như anh không biết, là vốn dĩ cũng định lên giường với Thiệu Mộc Giai ở nơi khác sao…

Cho dù là khả năng nào, cô cũng không thể chấp nhận, nghĩ muốn tìm cho anh một cái cớ nhưng lại vô lực thiếu sức sống.

Lục Hi, Lục Hi…

Hai chữ này dường như đã khảm vào tim cô, xâm nhập vào máu xương, cho nên lúc này mới đau như vậy.

Thẩm Dĩnh lau sạch nước mắt, mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh, rõ ràng đã cho cô ấm áp vô cùng, bây giờ lại lạnh lùng không gì sánh bằng.

Có lẽ, từ bây giờ, không nên tin, không nên bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK