Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 27: MẸ CHỒNG KHÔNG BIẾT XẤU HỔ




CHƯƠNG 27: MẸ CHỒNG KHÔNG BIẾT XẤU HỔ

"Nhưng tôi muốn sử dụng máy tính."

"Có laptop." Lục Hi nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ cô bớt nói nhảm, đi nhanh một chút.

Thẩm Dĩnh không có cách nào, đành phải ngồi trên sô pha tiếp tục làm việc.

Thời gian từ bảy giờ rưỡi chậm rãi chỉ về phía tám giờ rưỡi, lại một tiếng trôi qua, Thẩm Dĩnh mệt đến cổ sắp cứng đờ, trộm liếc nhìn người đàn ông vẫn đang xem tài liệu, cô khép tài liệu lại, tìm một tư thế thích hợp muốn thiếp đi một lát.

Khoảnh khắc mí mắt đóng lại, đại não lập tức thả neo, chưa tới hai phút Thẩm Dĩnh đã ngủ như chết.

Lục Hi ở bên này vẫn đang hết sức tập trung xem tài liệu, mãi đến khi cách đó không xa truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ của người phụ nữ.

Nâng mắt nhìn thời gian, đã gần chín giờ rồi, buông tài liệu cuối cùng cần phê duyệt trong tay xuống, đi về phía vật nhỏ đang cuộn mình thành một vòng trên sô pha.

Ngọn đèn sáng ngời trên đỉnh đầu rơi xuống khuôn mặt cô, không nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút chói mắt, nhưng người phụ nữa đang ngủ say dường nhưng không hề bị ảnh hưởng, lông mi dài vểnh tạo thành một bóng râm, làn da sáng ngờ gần như phát sáng, đôi môi hồng xinh đẹp kia đang vô ý thức hé ra, hô hấp nặng nề, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Lục Hi nâng tay xoa cánh môi non mềm của cô, sử dụng chút sức cũng không thấy tỉnh.

Dám ngang nhiên nhàn hạ ngủ dưới mí mắt của Tổng Giám đốc, cô là người đầu tiên.

Khóe môi của người đàn ông khẽ cong lên, để cô ngủ một lát.

. . . . . .

Lúc Thẩm Dĩnh tỉnh lại đã gần mười giờ, trong lòng cô hoảng sợ, nhìn tài liệu trên bàn, đầu muốn phình to: “Xong rồi xong rồi, tôi vẫn chưa sắp xếp xong.”

Lục Hi trực tiếp kéo người lại: "Đưa em về."

"Tôi không về, chuẩn bị tài liệu ngày mai xong rồi lại nói sau." Nói xong, cô nâng bước đi ra ngoài.

Người đàn ông hơi nhíu mày, chân dài di chuyển chặn đường cô lại, giọng nói nặng thêm: "Thẩm Dĩnh ."

Mỗi lần anh gọi mình cả tên lẫn họ, Thẩm Dĩnh luôn sẽ hoảng sợ run rẩy, đặc biệt còn kết hợp với vẻ mặt không mấy vui vẻ của anh lúc này, trong lòng cô càng thiếu tự tin hơn.

Giữa bị chủ nhiệm phê bình và bị Lục Hi tra tấn, Thẩm Dĩnh quyết đoán lựa chọn cái trước, làm không xong cùng lắm chỉ bị mắng một chút, nếu chống lại Lục Hi , cô có thể sẽ chết thảm hơn.

Huống hồ từ hơn tám giờ đến lúc này, Đoàn Trí Thiên đã oanh tạc cô ngay cả điện thoại đến tin nhắn hơn hai mươi lần.

Về thì về vậy.

Thẩm Dĩnh cam chịu số phận xách túi lên ra khỏi Hình Yên với Lục Hi , sau khi lên xe, cô không làm lỡ một khắc nào tiếp tục ngủ say, Lục Hi cũng không gọi cô, trong xe yên tĩnh, thỉnh thoảng có bóng mờ xẹt qua ngoài cửa sổ, ngược lại có một chút cảm giác khác.

Nửa giờ sau, xe dừng lại trên đường ngoài cửa lớn của biệt thự Mạn Sơn, Lục Hi đánh thức cô gái nhỏ ở ghế lái phụ, Thẩm Dĩnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ mới nhận ra đã đến nhà rồi, cô vươn tay tháo dây an toàn, kéo cửa ra xuống xe, xuyên qua cửa sổ xe vẫy tay với người đàn ông bên trong: “Đi đường chậm một chút, tôi vào đây.”

Lục Hi nhìn bóng dáng mảnh mai của cô và đèn đuốc sáng trưng của biệt thự phía sau, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, giống như vật cưng mình nuôi phải tặng cho người khác vậy.

Người đàn ông xoay mặt đi, sợ mình nhìn thêm nữa sẽ đổi ý: “Đi đi.”

Không đến hai phút, bóng dáng nhỏ bên cạnh xe hoàn toàn rời khỏi phạm vi tầm mắt, xung quanh ngoài ánh sáng đèn đường chiếu xuống, chỉ còn lại bóng đêm đen kịt vô tận.

Trong không khí trống trải của đèn pha trước xe, có thể nhìn thấy lờ mờ một vài hạt bụi bay lơ lửng.

Lục Hi hơi rũ mắt nhìn vô lăng, duỗi tay lấy hộp thuốc lá châm một điếu thuốc, để nó chầm chậm bốc cháy trên đầu ngón tay, sương mù màu trắng lay động rơi xuống ngoài cửa sổ xe, đối với án kiện ly hôn này của Thẩm Dĩnh, anh vốn không vội xử lý, nhưng đêm nay, anh lại quyết định tăng nhanh tốc độ.

Nhìn thấy người phụ nữ của mình về nhà của người khác, anh rất không vui.

Con Thẩm Dĩnh, càng ảnh hưởng nghiêm trọng với mình hơn so với anh tưởng tượng lúc ban đầu, đêm nay gọi cô đến phòng làm việc vốn là có dự tính trước, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi không chịu được của cô, lại không đành lòng đánh thức.

Lục Hi cười tự giễu, dập tắt đầu thuốc lá ném ra ngoài, ngược lại không biết mình bắt đầu trở thành người thương hương tiếc ngọc từ lúc nào.

. . . . . .

Thẩm Dĩnh vừa mới đi vào cửa lớn đã nhìn thấy một nam một nữ ngồi trên sô pha, là Đoàn Trí Thiên và La Linh Phân.

Lúc này La Linh Phân còn ở đây, trực giác của Thẩm Dĩnh chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đều quay đầu lại, Đoàn Trí Thiên vẫn ngồi không nhúc nhích như trước, còn La Linh Phân lại lần đầu tiên đến nghênh đón, chỉ là vừa mở miệng đã khiến người ta không thoải mái: "Sao muộn vậy mới tan tầm thế?"

Những lời này, một phần quan tâm, chín phần chất vấn.

Thẩm Dĩnh cúi đầu thay giày, giọng nói lạnh lùng: “Tăng ca.”

"Làm việc bận như vậy cũng không thấy vô kiếm được bao nhiêu tiền, một người phụ nữ xuất đầu lộ diện ở bên ngoài cả ngày, cuối cùng là đi làm hay làm cái gì, ai mà biết chứ!” Đoàn Trí Thiên quái gở giễu cợt cô: “Chiếc Bentley Tinyue ở bên ngoài khi nãy là xe của ai?"

Trong lòng Thẩm Dĩnh lộp bộp một tiếng, không ngờ rằng thế nhưng Đoàn Trí Thiên lại nhìn thấy Lục Hi đưa cô về, đáy mắt xuất hiện chút bối rối, cô cúi đầu che đi cảm xúc của mình, qua loa nói: “Một người khách.”

"Khách đưa cô về nhà?" Đoàn Trí Thiên vèo một cái đứng lên, chỉ vào mũi Thẩm Dĩnh : "Cô không ngủ chung phòng với tôi, lại chịu tiếp khách đến hơn nửa đêm, Thẩm Dĩnh , cô coi tôi là kẻ ngốc à!"

Thẩm Dĩnh có chột dạ bao nhiêu cũng bị thái độ này của anh ta chọc giận: "Đoàn Trí Thiên, anh còn không biết xấu hổ nói tôi hả?"

La Linh Phân vừa thấy tư thế này, lập tức tiến lên bao che cho con: “Thẩm Dĩnh , con nói vậy là không đúng rồi, dù sao Trí Thiên cũng là chồng con, con về nhà lúc này thật sự là muộn rồi, hơn nữa vợ chồng với nhau chia phòng ngủ làm gì?”

"Ha. . . " Thẩm Dĩnh cười lạnh một tiếng, không trách được Lưu Tuệ Phương đến đây, là để đặc biệt nói chuyện này nhỉ? Bà ta muốn ôm cháu bao nhiêu, Thẩm Dĩnh cũng biết, chỉ là trước giờ Đoàn Trí Thiên không chạm vào cô, bây giờ bà ta lại để bụng rồi.

Coi cô là cái gì, vẫy tay là đến hất tay là đi sao?

Thẩm Dĩnh vẻ mặt không chút thay đổi, nói: "Trước khi anh ta cắt đứt sạch sẽ với Thiệu Mộc Giai , tôi không thể để anh ta chạm vào mình được."

Cuộc sống hôn nhân một năm, cô cho rằng tình yêu sâu đậm là có thể trung hòa tất cả mọi thứ, bây giờ tình yêu của cô tan vỡ, cô cũng không muốn ép mình.

La Linh Phân biết mình đuối lý, cũng không tiếp tục chọc giận Thẩm Dĩnh nữa, dù sao nếu hai người thật sự ly hôn, đến lúc đó có thể sẽ liên lụy đến lợi ích tiền bạc, nhẫn nại một chút sóng yên biển lặng mà.

Nhìn Thẩm Dĩnh lên lầu, Đoàn Trí Thiên đạp mạnh lên chân sô pha một cái: "Chết tiệt!"

La Linh Phân nhỏ giọng nói: "Con đừng vội, nếu Thẩm Dĩnh không muốn sinh đời sau cho nhà họ Đoàn chúng ta, chứng tỏ nó có lòng riêng, con nghĩ cách chuẩn bị trước, Mộng Dao bên kia con tự xem mà làm, mẹ mặc kệ."

Đoàn Trí Thiên nghe xong tâm trạng lại không tốt, ánh mắt âm u nhìn về phía tầng hai, sớm muộn gì cũng có một ngày anh ta sẽ khiến Thẩm Dĩnh quỳ xuống van xin mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK