CHƯƠNG 209: CON DÂU XẤU XÍ CUỐI CÙNG CŨNG PHẢI GẶP MẸ CHỒNG.
Ở phía bên kia, Lục Hi đang lái xe về phía Ngự Cảnh Viên, không giống với tốc độ ốc sên bình thường, trên đường về tốc độ trung bình là 120km/h, tốc độ xe nhanh đến mức ngay cả những khung cảnh đi qua cửa sổ cũng không thể nhìn rõ hình dáng.
Đợi đèn đỏ ở ngã tư, điện thoại di động ở bên cạnh đột nhiên rung lên, lấy qua xem, là Thẩm Dĩnh gọi đến.
Nhìn thấy hai từ này, trong đầu lập tức nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, tảng băng dưới đáy mắt người đàn ông cũng tan chảy, nhưng chỉ vừa mới tách ra, đã bắt đầu không thể chờ đợi được muốn nghe giọng nói của cô.
Điện thoại di động được kết nối trực tiếp với Bluetooth của ô tô, anh vội vàng nhận máy, cô tình đè giọng nói của mình thật thấp, giọng nói rất dụ dỗ người khác: “Alo?”
Đầu bên kia im lặng trong hai giây, sau đó vang lên một giọng nói có chút già, đèn vừa mới xanh, Lụ Hi chuẩn bị khởi động xe, sau khi nghe thấy giọng nói, tay lái đều nghiêng sang hướng khác, dẫn đến những chiếc xe ở bên cạnh không ngừng bấm còi.
Anh lái chiếc xe trở lại làn đường của mình, ít khi có chút không nhận ra: “Alo, Thẩm Dĩnh?”
“Tôi không phải là Thẩm Dĩnh, tôi là ba của Thẩm Dĩnh.”
Loa truyền đến giọng nói trầm của người đàn ông, cánh tay trên vô-lăng của Lục Hi cứng đờ, thậm chí anh còn đặc biệt nhìn lại ID người gọi đến, sợ là mình nhìn nhầm.
Trên màn hình điện thoại hiện hai chữ lớn, là Thẩm Dĩnh không sai, nhưng người đang nói chuyện với anh lại là ba của cô?
Lục Hi chưa bao giờ gặp chuyện như thế này, tâm trạng thay đổi rất nhiều, một giây trước trong lòng vẫn rất bình tĩnh, giây sau đã dâng lên một cơn sóng to gió lớn.
Nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi, không có biểu hiện lên khuôn mặt, mà lịch sự, ngoan ngoãn nói: “Chào chú, cháu là bạn trai của Thẩm Dĩnh, Lục Hi.”
Nói xong, dường như anh cảm nhận được thái độ lúc trước của mình cũng có chút bất lịch sự, bổ sung them một câu: “Lúc nãy nhận điện thoại không biết là chú, xin lỗi.”
“Không sao.” Thẩm Tri Lịch trả lời, phong độ của người lớn được thể hiện ra, ông liếc nhìn cô con gái đang đứng sau lưng mình bất cứ lúc nào cũng có thể nghe trộm, cầm điện thoại trực tiếp đi vào phòng mình, sau đó còn không quên đóng cửa lại, sau khi chắc chắn cô không thể nghe thấy được, mới lên tiếng nói: “Những thứ mà cậu nhờ Thẩm Dĩnh đưa về, tôi và dì cậu đều đã nhận được rồi, đồ rất tốt, nhưng chúng tôi cũng không sử dụng đến, sau này không cần phải lãng phí như vậy, trong nhà không để ý đến những chuyện này, có lòng là được rồi, không cần phô trương, chúng tôi cũng không đảm đương được.”
Lời nói của Thẩm Tri Lịch nghe giống như rất hòa nhã, thực ra là đang nói ra thái độ và lập trường của mình, Lục Hi cũng nghe ra, không vội vàng trả lời, đợi ông nói xong mới lên tiếng: “Chú, những thứ này đều là mẹ cháu chọn ra, cảm thấy rất thích hợp với chú và dì, nếu như chú không thích, lần sau cháu hỏi Thẩm Dĩnh những thứ mà chú thích, chú không cần cảm thấy có gánh nặng gì cả, đây là chuyện cháu nên làm.”
Nên làm?
Thẩm Tri Lịch mỉm cười, sau đó lại lắc đầu, nhưng ông là một người biết nói chuyện.
“Tóm lại, tôi và dì rất biết ơn, tôi cũng đã nghe Thẩm Dĩnh nói chuyện của hai người, có thời gian thì đến nhà ăn cơm.” Câu nói này của Thẩm Tri Lịch hoàn toàn là lời mời xã giao.
Không ngờ, Lục Hi lại cố ý theo đó mà trèo lên: “Chú, mùng 4 tết cháu sẽ về nước, đến lúc đó chú và dì có thể qua bên này, đúng lúc đến thăm nơi mà Thẩm Dĩnh vẫn sống.”
Thẩm Tri Lịch mới đưa ra lời mời, liền bị anh bắt lấy cơ hội, từ chối thì không được, nhưng lại không muốn đồng ý, chỉ có thể mơ hồ nói hai câu: “Năm mới tôi có chút bận, để về hỏi dì của cậu, sau đó Thẩm Dĩnh sẽ liên lạc với cậu.”
Lục Hi cũng không hỏi nhiều, liền nói đồng ý: “Được, chú, chúc mừng năm mới chú và dì, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tri Lịch mới phát hiện ra lòng bàn tay ông đã đổ một chút mồ hôi, lúc nãy chỉ tập trung nói chuyện mà không chú ý đến, bây giờ mới nhận ra mình căng thẳng đến mức nào.
Ông cũng được xem như là một người từng trải, lúc này nói chuyện điện thoại với người kém tuổi mình mà có thể căng thẳng như vậy, đối Phương tuyệt đối không phải là người bình thường.
Lục Hi, anh nghe qua là có thể hiểu được, chỉ là hiểu không sâu, bây giờ những tin đồn bên ngoài không phải tất cả đều là giả, đứa trẻ này tuổi không lớn nhưng lại có thể am hiểu suy nghĩ của người khác, là một người vô cùng thông minh.
Thẩm Tri Lịch gãi đầu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, sau đó lại nghe thấy Thẩm Dĩnh ngập ngừng hỏi: “Ba, ba gọi xong chưa, con cần dùng điện thoại gấp.”
Cô không nghe không nhìn thấy gì, có lẽ lúc này đang rất lo lắng.
Thẩm Tri Lịch cầm điện thoại đi đến cửa, vừa kéo cửa ra, sắc mặt không thay đổi, đưa điện thoại trong tay cho cô: “Của con.”
Thẩm Dĩnh nhận lấy, lập tức mở nhật ký những số mới gọi đi nhìn một lượt, 5 phút 13 giây, thời gian không ngắn cũng không dài.
Cô đi theo Thẩm Tri Lịch, hỏi không ngừng: “Ba, hai người nói chuyện gì, anh ấy có nói gì không?”
“Không có gì.” Thẩm Tri Lịch không có ý định nói với cô về nội dung cuộc nói chuyện của mình, chỉ đi đến cửa phòng bếp nói với Đào Ly Hinh: “Mùng 4 tết bà có bận gì không?”
“Mùng 4?” Đào Ly Hinh đang nấu bữa trưa, nghĩ một lúc lắc đầu nói: “Không, thứ 4 là chúng ta đi thăm hỏi họ hàng xong rồi.”
“Vậy đến lúc đó bà đi cùng tiểu Dĩnh về chỗ nó đang ở một chuyến.”
“Hả?”
“Cái gì?”
Đào Ly Hinh và Thẩm Dĩnh đồng thanh nói, có chút ngạc nhiên nhìn Thẩm Tri Lịch.
“Tiểu Lục kêu bà qua, đến lúc đó bà sắp xếp thời gian đi.” Thẩm Tri Lịch nói xong quay về phòng, bộ dạng giống như muốn tránh sự nghi ngờ.
“Mẹ, ba con sao vậy?”
Đào Ly Hinh che miệng cười: “Ba con đang ngại, muốn gọi điện thoại cho người ta, kết quả còn để người ta nắm được thời cơ.”
Thẩm Dĩnh sững sờ, cuối cùng cũng hiểu, chỉ là trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, cô luôn cảm thấy đón năm mới xong, mối quan hệ giữa cô và Lục Hi sẽ có sự thay đổi rất lớn…
“Nhưng con cũng đừng tị húy, mẹ thấy còn trai nhà ngươi ta rất chủ động, điều kiện của chúng ta không có lựa chọn, con đừng như lúc trước, chọn tới chọn lui….”
“Aiya mẹ!” Thẩm Dĩnh không thích nghe bà ấy nói những chuyện này: “Trong lòng con tự có tính toán, mẹ đừng nói nữa.”
“Được, được, được, mẹ không nói nữa.” Trên khuôn mặt của Đào Ly Hinh cuối cũng lộ ra ý cười, ít nhất có thể cảm nhận được tình yêu từ những lời của Lục Hi, không phải chỉ có con gái nhà mình cam lòng mà người ta cũng nguyện ý.
Từ sau khi cô ly hôn với Đoàn Trí Thiên, bà và Thẩm Trí Lịch cũng lo lắng, mặc dù ngoại hình, điều kiện của Thẩm Dịch không có nhiều lựa chọn, nhưng cũng khá được, nhưng dù sao cũng đã từng một lần ly hôn, say này cũng khó gặp được người thích hợp, bây giờ có một người đàn ông thật lòng thật dạ với cô, có thể giúp đỡ cô, tốt hơn tất cả.
…..
Sau khi Thẩm Dĩnh quay lại phòng của mình, lập tức gọi điện thoại cho Lục Hi, sau vài giây liền có người nhận, giọng nói có chút căng thẳng: “Alo?”
Thẩm Dĩnh nghe thấy giọng nói không được tự nhiên của anh liền biết lúc nãy anh đã bị dọa sợ, che miệng cười trộm: “Là em.”
Lục Hi vừa lái xe vào sân cảu biệt thự, ngồi yên trong đống lửa, thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói câu đầu tiên lại là: “Sau này ba mẹ em có gọi điện thoại cho anh, em nhất định phải nói trước với anh một tiếng.”
“Sao thế, anh căng thẳng sao?” Thẩm Dĩnh có chút giễu cợt ý của anh, dù sao khó có một lần thấy anh căng thẳng như vậy.
Bất ngờ, anh lại hào phóng thừa nhận: “Ừ, căng thẳng.”
Đây là lần đầu tiên trong đời anh tâm trạng giống như tàu lượn siêu tốc, trái tim đập một phút gần trăm nhịp, từ trước đến giờ chưa bao giờ kích thích như vậy, mà tất cả, đều là do bố vợ tương lại ban cho.
Thẩm Dĩnh đột nhiên có chút thông cảm với anh, nghiêm túc nói: “Lần này là tình huống bất ngờ, lần sau nhất định sẽ nói trước với anh một tiếng.”
Lục Hi dựa vào ghế, nhìn vào màu đỏ rực trước của biệt thự, lại nghĩ đến dáng vẻ căng thẳng lúc nãy của anh liền muốn cười: “Đừng cười trên nỗi đau của người khác, cũng có ngày em cũng là con dâu xấu xí phải gặp bố mẹ chồng.”
Khóe miệng của Thẩm Dĩnh cứng lại, xấu xí, con dâu xấu xí? Nói cô sao?
Lục Hi thấy người phụ nữ bên kia không có động tĩnh gì, dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cô lúc này, nhất định đôi mắt sẽ mở to, đôi môi hồng khẽ mở, anh cúi đầu khẽ cười: “Yên tâm, xấu anh cũng cần, em chỉ cần đừng bị dọa sợ mà chạy mất là được.”