CHƯƠNG 197: CHO DÙ LÀ BAO LÂU ANH CŨNG ĐỢI EM.
Bàn tay Thẩm Dĩnh đang giơ ra cứng đờ, sau đó nhanh chóng thu lại đặt lên đùi, trong lòng có chút sợ hãi: “Lúc nãy rửa tay nên tháo xuống, quên không đeo lại, em, bây giờ em đeo lên….”
Cô vội vàng lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi của mình ra, sau đó nhanh chóng đeo vào ngón áp út, còn giành công giơ qua cho anh nhìn: “Đeo rồi đeo rồi.”
Nhưng Lục Hi không trả lời cô, trên mặt phủ một lớp băng giá, sự cau có khiến trong lòng cô cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Bầu không khí trong xe có chút tế nhị, Thẩm Dĩnh lặng lẽ nuốt nước bọn, cô biết mình đã giẫm lên tử huyệt của Lục Hi, cả người đều là hơi thở đang kìm nén, cô không dám nói gì, sợ một câu không đúng sẽ biến thành một ngòi nổ.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng tốc độ xe lại không ngừng tăng lên.
Hơn 7h tối, mặc dù đã qua giờ cao điểm, nhưng số lượng xe trên đường lại rất nhiều, một chiếc SUV kiểu dáng lớn đang lạng lách trong dòng xe, Thẩm Dĩnh chịu đựng nửa ngày vẫn không thể chịu đựng được, nhỏ giọng khuyên anh: “Anh lái chậm một chút….”
Lục Hi giống như không nghe thấy, vẫn lái xe rất nhanh, chặng đường mất hơn 1 tiếng, anh lại chỉ dùng có 40 phút đã đến nơi, chiếc xe dừng trước cửa biệt thự, Thẩm Dĩnh trên đường vì chiếc xe đi quá nhanh lên cảm thấy choáng váng, khuôn mặt có chút tái nhợt.
Tháo dây an toàn đi xuống xe, đứng một lúc mới cảm thấy ngực mình không còn khó chịu như vậy nữa.
Trì hoãn một lúc, cô mới quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi không động trong xe, trong lòng có chút phiền muộn, kéo cửa xe nhìn anh nói: “Không xuống xe sao?”
Lúc này anh mới nhìn cô, trong ánh mắt giống như phủ đầy sương khiến người khác không nhìn rõ được.
Anh không nói gì, lặng lẽ chờ đợi, nhưng mà đợi nửa ngày người phụ nữ nhỏ đứng trước mặt vẫn im lặng, đã hết kiên nhẫn, anh lấy ra một bao thuốc lá, vừa đưa lên môi vừa nói: “Không sao, em đi vào trước đi.”
Lúc này Thẩm Dịch mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, khẽ nghiến răng, tiến lên trước một bước sau đó lại đi vào trong xe: “Em không cố ý tháo xuống, anh đừng tức giận….”
“Không cố ý?” Lời nói của anh mặc dù là đang hỏi cô, nhưng giọng điệu lại không có sự tin tưởng.
Thẩm Dịch bị anh nói như vậy liền nói không nên lời, bởi vì…đúng là cô cố tình.
Cô sợ Đào Ly Hinh nhìn thấy chiếc nhẫn sẽ nghĩ nhiều, hỏi nhiều, nên cô mới tháo chiếc nhẫn xuống cho vào trong túi, ngay cả động cơ cô làm như vậy, Thẩm Dĩnh cũng không rõ, có lẽ là thời gian quá gấp.
Lục Hi hạ cửa sổ xe xuống vài phút để khói ở trong xe tản ra, mặc dù lúc này trong lòng anh vô cùng khó chịu nhưng vẫn quan tâm đến cảm xúc của cô.
Loại quan tâm này đã trở thành một thói quen trong tiềm thức của anh.
Hai người ngồi trong xe đều không lên tiếng, lời giải thích đã đến bên môi nhưng lại không biết phải nói với anh như thế nào.
Khoảnh khắc im lặng, điếu thuốc kẹp trên ngón tay đang cháy đã chạm ra bên ngoài đầu thuốc lá, anh đưa tay ra kéo hộp thuốc trong xe, ấn đầu thuốc xuống.
Thẩm Dĩnh thấy anh lại muốn lấy một điều thuốc khác, lông mày hơi nhíu lại, giơ tay nắm lấy cánh tay anh: “Đừng hút nữa, sẽ bị ho.”
Sức lực trên cánh tay vừa nhỏ vừa yếu, nếu như Lục Hi thật sự muốn thoát ra thì chỉ cần dùng một chút lực, nhưng anh lại giống như thật sự bị cô ngăn cản, không tiếp tục động nữa.
Bên tai, truyền đến giọng nói mềm mại dịu dàng của người phụ nữ: “Nếu như anh để ý, sau này em sẽ không tháo xuống nữa, có được không?”
“Điều anh để ý không phải là cái này.” Cuối cùng anh cũng đã lên tiếng, nhìn cô với ánh mắt mang theo sự dò xét mà rất lâu chưa thấy: “Em sợ ba mẹ em biết mối quan hệ của chúng ta.”
Anh không hỏi cô, mà nói với một giọng điệu chắc chắn.
Từ việc cô giục anh lái xe, đến việc cô tháo chiếc nhẫn xuống, tâm tư này đã rất rõ ràng.
“Em không sợ.” Thẩm Dịch nắm chặt hộp đồ ăn trong tay: “Em chỉ là có chút thận trọng.”
Cuộc hôn nhân thất bại lần trước giống như không có bất cứ ảnh hưởng gì với cô, nhưng thực tế một số hành động của cô đã thay đổi, cô không còn giống như trước kia lo lắng khi anh gặp ba mẹ mình, mà có thêm phần cẩn thận, thận trọng, nhưng sự cẩn thận này không mâu thuẫn với việc cô yêu anh.
“Em đang sợ cái gì? Anh không cho em được cảm giác tin tưởng sao, hay là em luôn nghĩ đến sẽ có một ngày rời xa anh?” Lục Hi cười một cách giễu cợt: “Hay là em cảm thấy ba mẹ em sẽ không hài lòng về anh?”
Thái độ hùng hổ dọa người của anh khiến Thẩm Dĩnh có chút không thở nổi, đầu hơi cúi xuống: “Đều không phải, chỉ là em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần tốt, vấn đề là ở em không phải ở chỗ anh.”
“Thẩm Dĩnh.” Anh rất ít khi gọi tên cô một cách nghiêm túc như vậy, trừ khi có chuyện rất nghiêm túc muốn nói với cô.
Trong lòng cô thắt lại, hốt hoảng nhìn vào đôi mắt sâu của anh.
Yết hầu gợi cảm của người đàn ông nhấp nhô lên xuống, giữa trán của anh cũng giống như đang kiềm chế sự tức giận: “Rốt cuộc em đang do dự cái gì?”
“Em không do dự.” Thẩm Dĩnh cố gắng giải thích, không muốn anh hiểu lầm: “Chỉ là em cần một chút thời gian để điều chỉnh bản thân mình, Lục Hi, em đã có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, ngay cả khi là hư danh, nhưng vẫn sẽ để lại ảnh hưởng với em, em biết như vậy sẽ không công bằng với anh, nhưng em không thể kiểm soát những cảm xúc tiêu cực này…”
Cô cũng muốn nói với gia đình về sự tồn tại của anh mà không có chút do dự nào, nhưng lời nói đến miệng muốn nói ra lại rất khó.
Nỗi sợ này không phải là một lúc cũng không phải là vì một cái gì đó hay một ai đó, nó chính là một vòng tròn luẩn quẩn lặng lẽ trên bờ biển nào nhiệt, ngăn cản cô đi làm như vậy.
Cô nói đến mức này là đã đào bới vết thương của mình lên cho anh xem, loại cảm giác khó có thể mở miệng này khiến cô cảm thấy rất tự ti.
“Em không biết phải giải thích với anh như thế nào, không phải là em sợ, chỉ là em cần một chút thời gian.” Hãy cho cô một khoảng thời gian để đối mặt với tình cảm của mình.
Cô yêu Lục Hi, thậm chí còn yêu hơn Đoàn Trí Thiên, tình yêu càng sâu đậm, bước ra một bước này càng khó.
Hộp thức ăn trong tay vẫn còn nóng, Thẩm Dĩnh không kiềm chế được giữ chặt hơn một chút, giống như làm như vậy mới cảm nhận được một chút ấm áp và thoải mái.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, nhìn vẻ mặt thất thần của cô, trong tay cô còn cầm bánh chẻo mang về cho anh, còn có câu đối xuân trong chiếc túi màu hồng, thực ra cô cũng đang cố gắng từng chút từng chút một.
Dưới hàng lông mi đang run rẩy kia là vết sẹo mà cô không dễ quên được.
Phải đến bước này mới nhìn rõ, trên con đường tình yêu này cô cũng rất cô đơn.
Trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi và tự trách mình, dời sông lấp biển giống như sóng thần gào thét mà đến, rõ ràng trước mặt là đêm khuya vắng lặng, nhưng anh lại cảm thấy rất khó chịu giống như bị ai đó bóp cổ.
“Xin lỗi.” Gần đây số lần anh nói xin lỗi rất nhiều, khiến cô cũng cảm thấy tủi thân, đôi môi mở ra rồi khép lại, có chút khó khăn để lộ ra tiếng lòng: “Hôm nay quá bận, cả ngày đều muốn nhanh đến gặp em, kết quả em lại giục anh nhanh lên, lại tháo nhẫn ra, tâm trạng lúc đó không thể không chế được.”
“Em biết.” Thẩm Dĩnh không hề trách anh, chuyện này đổi thành người khác cũng sẽ tức giận như vậy, chỉ là cô cảm thấy bản thân mình có vấn đề.
“Là anh quá lo lắng.” Lục Hi đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên đùi mình, ánh mắt anh giống như ánh trăng trên mặt biển, lóe lên một chút ánh sáng: “Cho dù em cần bao nhiêu thời gian, anh cũng sẽ đợi em.”