CHƯƠNG 184: AI LÀ NGƯỜI NGOÀI.
Đôi mắt của Thẩm Dĩnh khẽ lập lòe, cô đưa mắt nhìn vào chiếc khăn choàng trên tay cô ta, nụ cười mà cô luôn duy trì trên khuôn mặt lúc này chợt có chút thay đổi.
Có phải cô đã quá nhạy cảm rồi không?
Mới đến ngày đầu tiên, mà đã tự giới thiệu bản thân mình là thanh mai trúc mã, rồi còn tặng một chiếc khăn choàng nữa, rốt cuộc là có ý gì?
Nếu như cô ta thực sự coi Lục Hi là anh trai của mình, thì làm sao chỉ có thể mặc kệ, không quan tâm đến người chị dâu như cô chứ?
Những cảm xúc bị Thẩm Dĩnh kìm nén trong lòng chợt bất ngờ rục rịch chộn rộn lên vì những lời nói này, cô không nhìn thấu được Giang Sở Tinh nên có chút phiền lòng.
Dường như cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Dĩnh, Lục Hi không đeo nó lên mà chỉ cầm nó trong tay nhìn một tý, rồi bình tĩnh thốt lên một câu: “Cảm ơn, em chưa khỏe hẳn thì không nên làm mấy việc này nữa đâu, chú ý sức khỏe là được rồi.”
Cán cân nhỏ trong lòng Thẩm Dĩnh vừa bắt đầu nghiêng nghiêng thì lại vì những lời nói này của anh mà trở về sự cân bằng ban đầu.
Cô liếc nhìn anh một cái, hừ, coi như lập trường của anh cũng kiên định đó.
Giang Sở Tinh có một chút xấu hổ, nhưng cũng không miễn cưỡng anh nữa, cô ta biết mình mới đến đây nên không thể khiến Lục Hi cảm thấy phản cảm được, cho nên cô ta phải nhịn, vì dù sao ngày tháng sau này vẫn còn dài, cô ta cũng không cần phải gấp.
Sau khi dọn phòng xong, thời gian cũng không còn sớm nữa, Thẩm Dĩnh và Lục Hi đi về phòng ngủ chính để chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thẩm Dĩnh lấy đồ ngủ và quần áo để thay đi vào phòng tắm, còn Lục Hi thì đang xem văn kiện trên điện thoại ở trong phòng ngủ. Giang Sở Tinh chuyển đến đây rồi, anh cũng không cần thiết phải ở nhà mọi giờ mọi lúc để tránh những phiền phức không cần thiết, tuy ngoài miệng anh hay an ủi Thẩm Dĩnh, nhưng trong lòng anh lại biết rõ, cảm giác mà Giang Sở Tinh dành cho anh chắc chắn không đơn thuần.
Nếu đã như vậy, thì tránh được bao nhiêu thì cứ tránh vậy.
Lúc này đột nhiên ngoài cửa truyền tới một tiếng la không nhỏ, hàng lông mày Lục Hi chợt nhíu chặt lại, anh cất điện thoại vào rồi sải bước ra ngoài phòng ngủ.
Dì Lý cũng nghe thấy nên liền chạy lên lầu hai, bà đưa tay gõ cửa phòng cho khách: “Cô Giang, cô không sao chứ?”
Nhưng bên trong lại không có ai trả lời.
Sợ có chuyện gì xảy ra, Lục Hi liền nhanh chóng bước tới: “Sở Tinh?”
Người bên trong vẫn không trả lời, ngay cả một động tĩnh cũng không có.
Trái tim Lục Hi chợt chùng xuống, cổ tay khẽ dùng chút sức mở cửa ra, nhưng dì Lý lại nhanh tay nhanh mắt chặn cánh tay anh lại, rồi nhỏ tiếng nói: “Cậu chủ Lục, cô Giang là phụ nữ, hay là để tôi vào xem trước cho.
Trong lòng của dì Lý, hoặc là do Vào trước là chủ, hoặc cũng có thể là do bà rất thích Thẩm Dĩnh, cho nên bà luôn cảm thấy cái cô họ Giang này vốn không phải là người dễ gây cảm tình cho người khác, chuyện này bà vốn không nên xen miệng vào nhưng vì nghĩ đến cô Thẩm nên bà liền lên tiếng.
Lục Hi sững người một lúc rồi nhanh chóng gật đầu: “Được.”
Trong phòng, Giang Sở Tinh đang đứng trước cửa phòng tắm, cô ta không thể nghe được lời đối thoại bên ngoài, nhìn thấy cánh cửa đang từ từ được mở ra, cô ta liền đưa mắt nhìn mình trong gương, cả thân cô chỉ được quấn một chiếc khăn tắm từ nách đến giữa đùi, còn những nơi khác đều bị lộ ra, mái tóc vừa được gội xong thì xõa lên trên vai mang đầy những giọt nước li ti, tuy trông cô ta ốm đến nỗi không còn chút thịt nào, nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ, nếu nhìn thì không thể không có chút quyến rũ nào được.
Hễ nghĩ tới lát nữa Lục Hi sẽ nhìn thấy bộ dạng này là đáy lòng cô ta lại vô cùng kích động và xấu hổ.
Một làn gió mát thổi đến từ phía sau, cánh cửa bị mở ra, cảm nhận được có người tiến vào, Giang Sở Tinh liền mang đầy trông đợi quay người lại, nhưng trong giây phút nhìn thấy người tiến vào, cả người cô ta như đóng băng.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, dì Lý cũng sững sờ một chút, cũng may là bà vào, chứ nếu không thì khó nói rồi...
“Cô Giang, xảy ra chuyện gì vậy?” Dì Lý vừa quay đầu sang hướng khác vừa hỏi, bà lịch sự không nhìn cô ta, nhưng hành động này lại khiến Giang Sở Tinh cảm giác như mình là một tên ngốc đang tự mình đa tình vậy.
Cô ta mím mím môi rồi nhìn ra phía sau dì Lý, cô ta biết Lục Hi đang ở ngoài đó nhưng lại không vào.
Giang Sở Tinh âm thầm siết chặt nắm đấm, rồi giả vờ hoảng loạn chỉ vào nhà tắm: “Lúc nãy tôi đang tắm thì đột nhiên nước trở nên rất lạnh, tôi bị giật mình.”
Dì Lý gật đầu: “Vậy để tôi giúp cô xem xem...”
Nói xong, dì Lý liền đi vào nhà tắm, từ đầu đến cuối còn không liếc nhìn cô ta tới một cái nữa, lúc đi ngang qua cô ta, bà còn cất giọng nhắc nhở đầy ân cần: “Cô Giang mặc quần áo vào trước đi, trời lạnh lắm, mắc công bị cảm nữa.”
Bà cố ý cất cao giọng nói, chính là để Lục Hi bên ngoài nghe thấy, để anh không phải bước vào trong xem.
Giang Sở Tinh vốn định kéo dài thêm một chút nữa nhưng nghe dì Lý nói như vậy, cô ta đành miễn cưỡng tìm một bộ đồ ngủ bằng vải cotton màu trắng từ tủ quần áo rồi mặc vào.
Trên sàn nhà tắm vẫn còn rất nhiều nước, và thậm chí còn văng lên sàn nhà ở ngoài cửa phòng tắm nữa, dì Lý với kinh nghiệm sống phong phú nhìn một chút là liền hiểu ra chuyện gì ngay, có điều van nước nóng bị đóng rồi, vì vậy nước lạnh mới đột ngột chảy ra.
Chỉ là ...
Sắc mặt dì Lý có hơi tế nhị, bà mở van nước nóng xong rồi ra khỏi nhà tắm, sau đó mỉm cười nói với Giang Sở Tinh: “Cô Giang đừng lo, chỉ là do van nước nóng bị đóng thôi, tôi mới vừa mở lại rồi.”
Vừa dứt lời, dì Lý trông như nghi ngờ và tự lẩm bẩm với chính mình: “Ủa lạ ta, mình nhớ van nước nóng luôn được mở mà...”
Giang Sở Tinh thầm cau mày, cô ta đưa tay vén mái tóc ướt bên tai: “Ồ, có thể là do tôi đã lỡ tay đóng đó, tôi cũng không nhớ nữa.”
Đáy lòng dì Lý thầm nghĩ, cũng chỉ là nước lạnh xả ra mà thôi, thật ra cũng đâu đến mức la to tiếng vậy chứ, làm cả nhà đều giật mình.
Nhưng dù sao cô ta cũng là bệnh nhân mà, cảm quan so với người bình thường cũng nhạy cảm hơn chút nên cũng có thể hiểu được.
Lục Hi vẫn luôn đứng ngoài cửa, anh do dự có nên đi vào hay không, thì đột nhiên bàn tay trái đang rũ bên người anh bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Cơ thể người đàn ông khẽ khựng lại, anh đưa tầm mắt hướng qua thì nhìn thấy một khuôn mặt đỏ hồng do hơi nước nóng, làn da trắng mịn không hề có một lỗ chân lông nào, khuôn mặt người phụ nữ dưới ánh đèn như đang phát sáng, trên đầu cô còn đang quấn một chiếc khăn thấm nước, để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn bằng một bàn tay.
“Tắm xong rồi sao?” Lục Hi vươn tay lau giọt nước chảy xuống trán của cô.
“Ừm.” Thẩm Dĩnh gật đầu, cô đưa mắt nhìn vào khe cửa: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dường như nghe thấy giọng nói của cô, dì Lý ra khỏi phòng, nhìn thấy Thẩm Dĩnh đang đứng trước cửa, khuôn mặt bà cuối cùng cũng nở một nụ cười từ sâu trái tim: “Cậu chủ Lục, cô Thẩm, không có chuyện gì lớn hết, chỉ là do van nước nóng bị đóng nên làm cô Giang lúc tắm bị giật mình chút thôi.”
Thẩm Dĩnh lúc nãy đang tắm nên cũng không nghe được tiếng hét của cô ta, cứ tưởng chỉ là sửa máy nước nóng một chút thôi nên cũng không có để ý gì. Đúng lúc cô đang định kéo Lục Hi đi thì Giang Sở Tinh đột nhiên chạy ra.
“Hi à...” Cô ta nhìn Lục Hi như định nói gì đó nhưng nhìn thấy Thẩm Dĩnh rồi lại thôi, cái biểu tình đó giống như là ‘có người ngoài ở đây nên không tiện nói vậy’.
Thẩm Dĩnh cảm thấy thật buồn cười, cô cười khẩy một tiếng, không đợi Lục Hi lên tiếng cô liền mở miệng nói trước: “Em thấy cô ta có gì đó muốn nói với anh, vậy em cũng không cản trở nữa, em vào phòng ngủ đợi anh.”
Nói xong cô liền xoay người rời đi, một chút lưu luyến cũng không có, cô chỉ muốn ghê tởm Giang Sở Tinh, và nói với cô ta rằng, ai mà thèm a!
Đôi lông mày anh tuấn của người đàn ông khẽ nhíu lại, anh đưa mắt nhìn Thẩm Dĩnh vào phòng rồi mới nhìn qua người phụ nữ trước mặt: “Còn có chuyện gì nữa?”
“Hi à, sao anh lại đối xử thiếu kiên nhẫn với em như vậy chứ?” Khóe mắt Giang Sở Tinh khẽ đỏ ửng lên, cô ta nhìn anh với ánh mắt khó tin: “Có phải anh không muốn cho em qua đây ở không, vậy thì anh cứ nói để em không cần qua là được rồi, em thấy cô Thẩm đó cũng chẳng nhiệt tình gì với em lắm, các người...”
“Sở Tinh.” Lục Hi ngắt lời cô, đôi mắt sâu hun hút đó khiến người ta không hiểu anh đang nghĩ gì: “Em nghĩ nhiều rồi, không có ai không muốn cho em đến hết.”
“Em cũng không muốn chuốc thêm phiền phức cho mọi người đâu, em cũng chỉ mới dọn đến đây được đêm đầu tiên cho nên cũng khó tránh có chút căng thẳng bất an thôi, em...” Cô ta nói đến đây thì ngừng, giống như là thật sự rất sợ hãi vậy.
.........