CHƯƠNG 66: EM CÓ QUAN HỆ GÌ VỚI DƯ QUYẾT ĐÔNG
Thẩm Dĩnh bị cô ta chọc cười: "Cậu bơn bớt đi."
Phùng Tuyết Du nghiêm túc lại: "Có điều tớ nói thật đấy, tớ không ngờ cậu với Lục Hi có thể tiến triển đến mức này, lúc cậu nói với tớ chuyện ấy, tớ vẫn còn thấy lo lắng dữ lắm, bây giờ xem ra tớ lo lắng dư thừa rồi, người nào đó được ăn ngon mặc đẹp, có người chăm sóc có người yêu thương rồi nhá."
Cô ấy vừa dứt lời đã giả vờ cảm khái thở dài một tiếng.
Thẩm Dĩnh hoang mang: "Còn chưa đâu vào đâu hết mà, anh ấy chỉ mới tỏ ý với tớ vậy thôi chứ chưa nói gì khác cả, cậu đừng làm..."
Thẩm Dĩnh còn chưa nói xong cửa phòng đã bị ai đó mở ra từ bên ngoài, cô im lặng theo bản năng rồi bỏ điện thoại đang áp bên tai xuống, giấu nó xuống dưới tấm mền.
Ở đầu dây bên kia, Phùng Tuyết Du chỉ nghe thấy mấy tiếng soàn soạt, vừa định tắt máy đã nghe thấy giọng nói mơ hồ nhuốm vẻ chột dạ của Thẩm Dĩnh vang lên: "Sao anh vào đây?"
Lúc Lục Hi vừa vào phòng đã nhìn thấy cô giấu điện thoại, đôi mắt đẹp đẽ của anh hơi nhíu lại rồi chìa tay phải về phía cô: "Nói chuyện với ai mà chột dạ đấy hửm?"
Thật ra Thẩm Dĩnh cũng không biết tại sao mình phải giấu điện thoại đi, chỉ là vừa nghĩ đến việc bản thân cô mới nhắc đến anh ấy với người khác, bây giờ người trong cuộc lại xuất hiện, cô chợt thấy căng thẳng như bị bắt gặp lúc đang bàn tán sau lưng người ta vậy.
Cô nuốt nước miếng: "Đâu có đâu, bạn của em mà."
Bạn à?
Lục Hi biết cô không có nhiều bạn bè mới nửa tin nửa ngờ: "Vậy em giấu làm chi?"
Ý của anh là, lấy ra cho anh xem thử.
Nhưng da mặt Thẩm Dĩnh mỏng dính, cô thẹn thùng không dám đưa cho anh bèn dứt khoát lấy điện thoại từ dưới tấm mền lên, thẳng tay bấm nút tắt máy luôn.
Không ngờ người đàn ông ấy lại bước hai bước đến cạnh giường cướp lấy điện thoại của cô.
Thẩm Dĩnh không ngờ Lục Hi lại cướp điện thoại của mình, cô sợ hết hồn, vội vàng dùng cả hai tay hai chân lật người lại bò lên đầu giường.
Tiếc là cô vẫn chậm một bước, bị người dàn ông sau lưng túm góc áo kéo trở lại rồi đè cô dưới người mình.
"To gan ghê nhỉ, còn dám chạy hửm?"
"A! Anh đứng lên đi..." Thẩm Dĩnh thấp giọng kêu một tiếng, cô ngượng nghịu muốn chết, cô phát hiện bản thân mình không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Hi mà lại thấy thẹn thùng như lúc mới được tỏ tình vậy.
Vốn dĩ Lục Hi chỉ muốn lấy điện thoại mà thôi, nhưng lần này nghe phải giọng nói mềm mại của cô, đặc biệt là tiếng kêu kinh ngạc khi nãy, xương cốt cũng rạo rực, anh nhìn vào đôi môi hồng nhạt của cô rồi đặt nụ hôn lên đấy không chút do dự.
"A!" Thẩm Dĩnh bị hôn bất ngờ, năm đầu ngón tay chợt siết chặt lại, chặt đến mức mép điện thoại cạ vào tay cô đến đau cả da.
Lục Hi ngôn ngấu nghiến như cố ý phát ra âm thanh cho đối phương nghe thấy vậy, ban đầu Thẩm Dĩnh vẫn còn sức lực đẩy anh một hai cái, nhưng không bao lâu sau, cô được hôn đến ngoan ngoãn, để bản thân mình đắm chìm vào nụ hôn ấy.
Lúc hai người con đang mải mê thì chợt nghe có giọng nói cấp bách của một người con gái vang lên bên tai.
"Xin, xin lỗi hai vị, làm phiền rồi, Thẩm Dĩnh này, nếu không có việc gì khác thì tớ tắt máy trước nha! Tút tút tút tút..."
Thẩm Dĩnh: "..."
Lục Hi: "..."
Mẹ kiếp muốn tắt máy thì tắt máy đi còn chào hỏi làm chi, không biết dễ làm người ta giật mình lắm hả?
Nghe thấy tiếng la của cô ấy, Lục Hi mất hết cả hứng, anh miễn cưỡng buông Thẩm Dĩnh rồi đứng dậy nói: "Xuống lầu ăn cơm đi."
Thẩm Dĩnh hoàn toàn không dám nhìn anh, cô gật đầu thì thầm: "Vâng."
Lúc anh quay người đi ra khỏi phòng cô mới nhận ra rõ ràng sự thay đổi ở bộ phận khó nói ấy, cả người hóa đá trên giường.
Đợi đến khi anh đã khuất mặt khuất mày rồi Thư Dĩnh mới vội vã trèo xuống giường như đang bỏ trốn vậy, cô đi vào nhà vệ sinh, vặn mở vòi nước rồi vốc nước vỗ lên mặt.
Giảm nhiệt độ, cần phải giảm nhiệt ngay, bằng không cô sẽ chảy máu mũi mất.
Lúc Thư Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của mình trong gương, cô hoàn toàn không bình tĩnh nổi nữa, ai biết chuyện thì nghĩ cô bị hôn mới thành ra thế này, ai không biết gì lại nghĩ môi cô bị cửa kẹp không chừng.
Quan trọng là...Xấu xí thế này sao cô dám đi gặp người khác kia chứ!
Hoặc là quan hệ không giống với trước khi nên bây giờ cô mới quan tâm đến hình tượng như vậy.
Phải nghĩ cách cứu vãn mới được!
Cô vội vã lượn mấy vòng trong nhà tắm, cuối cùng rót ít nước lạnh vào cái ly đựng bàn chải và kem đánh răng, rồi chu môi nhúng vào trong đấy, mặc dù động tác này hơi buồn cười nhưng chắc sẽ có hiệu quả.
Duy trì tư thế này đến bảy tám phút sau, môi cô bị chuột rút,Thẩm Dĩnh ngẩng đầu lên dòm thử, tuy rằng vẫn chưa hết sưng nhưng đã đỡ hơn trước đó nhiều.
Cô tranh thủ thời gian tắm rửa rồi thoải mái xuống lầu.
Trên bàn ăn có hai phần cháo trắng vào sandwich, giữa bàn đặt một khay trái cây, có bưởi chùm, blueberry và bơ.
Tối qua không ăn cơm nên sáng sớm Thẩm Dĩnh đã đói gần chết, cô ngồi xuống bàn ăn rồi không khách khí gì mà cầm miếng sandwich lên ngoạm một miếng, miếng sandwich đã được phết bơ lên từ trước, vừa giòn vừa thơm, bên trong đầy đủ nhân và nước sốt, chắc còn có cả cá ngừ, mùi vị được trung hòa ngon nghẻ, ăn hoài không ngán.
Cô ăn một lèo hết nửa cái sandwich rồi ăn hai muỗng cháo, tạm thời lót dạ được rồi, lúc Thẩm Dĩnh ngẩng đầu lên mới phát hiện người đàn ông ngồi đối diện mình vẫn còn chưa động đũa...
Thẩm Dĩnh chậm rãi nuốt hết số cháo trong bụng mình rồi cười gượng: "Ha ha, sao anh không ăn đi?"
Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh không để lộ cảm xúc như ngày nào, nhưng đôi mắt ánh lên ý cười: "Còn chưa no thì ăn luôn phần anh cũng được.
Giọng điệu cứ như cha nói với con gái: "Này, cha thưởng cho con, con vui là được."
Bàn tay cầm muỗng của Thẩm Dĩnh rụt về: "Không sao, nhiêu đây đủ ăn rồi."
Lòng cô lại rầu rĩ, khi nãy tướng ăn của cô xấu xí ghê...
"Hồi nữa ăn sáng xong thì về công ty với anh." May mà Lục Hi nhanh chóng đổi đề tài.
Thẩm Dĩnh sửa đổi bộ dạng ăn như hổ đói vồ mồi của mình khi nãy mà tự kiềm chế, bắt mình ăn cháo thật chậm rãi: "Em đi với anh chắc không tiện đâu ha?"
Cô sợ mình mang lại rắc rối không cần thiết cho Lục Hi, dù sao hiện giờ mấy tin đồn về bọn họ cũng chẳng hay ho gì cho mấy, mặc dù bây giờ đa số các mũi nhọn đều nhắm vào Đoàn Trí Thiên nhưng Thẩm Dĩnh vẫn cảm thấy lo lắng.
Lục Hi lại nghĩ rằng do hai người mới bắt đầu quen nhau nên cô không muốn ồn ào, bèn không làm khó cô nữa mà nói: "Anh lái xe đưa em đến công ty, rồi chúng ta chia nhau lên."
Thẩm Dĩnh nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy như thế cũng được: "Vâng."
"À phải rồi." Anh chợt nhớ ra một việc mới hỏi: "Em với Dư Quyết Đông sao đấy?"
Dư Quyết Đông?
Thẩm Dĩnh ngẩn người: "Chuyện gì chứ?"
Lục Hi nghĩ cô cố ý không thừa nhận, anh đặt dụng cụ ăn uống trong tay xuống rồi xoa xoa ngón trỏ với ngón cái với nhau: "Trước đây cậu ta phụ giúp em trong kỳ thi sát hạch, lần nhảy lầu cậu ta cũng không màng nguy hiểm đi tìm em, em nói xem là thế là sao?"
Thẩm Dĩnh cũng không ngốc, cô ngẫm nghĩ là biết ngay anh muốn nói gì, bèn lắc đầu khẳng định chắc nịch: "Không giống như anh đã nghĩ đâu, luật sư Dư là luật sư hướng dẫn cho em mà, bình thường tiếp xúc với nhau hơi nhiều chút thôi chứ anh ấy không có ý gì với em đâu."
Bằng không sao lại mắng cô thê thảm vậy chứ, cho dù anh ta quan tâm cô chút ít cũng vì hai người học cùng trường, anh ta là đàn anh của cô.
Nhưng Lục Hi là đàn ông nên hiểu rất rõ mỗi một hành động của người đàn ông có nghĩa là gì, chắc chắn anh ta có ý với Thẩm Dĩnh, chỉ có điều bây giờ cô gái ngốc ấy vẫn chưa nhận ra mà thôi.