Khóc rồi?
Hai chữ này hiện lên trong lòng, Lục Hi nhíu mày, chẳng lẽ vừa rồi là do anh nói quá khắc nghiệt?
Sau khi nghĩ lại, không phải là còn tên Dư Quyết Đông đó sao, lấy cá tính của Thẩm Dĩnh thì đoán chừng cô sẽ không để cho người khác thấy bộ dáng đau lòng rơi nước mắt của mình.
Trịnh Tinh Cung thật thà chờ chỉ thị của tổng giám đốc, nhưng lại không ngờ rằng nhận được ba chữ lạnh lùng vô tình: "Không cần quan tân."
Đây...đây là có mưa đỏ à?
Sự chăm sóc của tổng giám đốc Lục đối với cô Thẩm có thừa, sao đột nhiên lại...
Trịnh Tinh Cung chắc chắn không biết rằng tổng giám đốc Lục luôn lạnh lùng băng lãnh cũng sẽ biết ghen.
Sau khi kiểm tra đánh giá kết thúc, chuyện của Thẩm Dĩnh và Nhậm Mai Phi bị truyền ra ngoài, cho đến bây giờ cũng chưa có người mới nào huyên náo đến như vậy, đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện Thẩm Dĩnh bị chỉ trích.
Trong phòng trà nước, Trần Thúy Nhiên nhận ly cà phê, đang lo lắng cho Thẩm Dĩnh chợt nghe mấy người bên cạnh châm chọc khiêu khích...
"Tôi đã nói gì trước đây, người đàn ông giống như tổng giám đốc Lục sao lại có thể nghiêm túc với một nhân viên mới a, đây không phải là báo ứng à, có lẽ là mất hứng thú rồi, cho nên hôm nay mới làm nhục cô ta trước mặt mọi người."
"Hôm nay lúc kiểm tra đánh giá tôi cũng có ở đó, cô không biết lúc đó có bao nhiêu xấu hổ đâu, tổng giám đốc Lục mặc dù không mắng thẳng cô ta, nhưng lời nói còn gây đau lòng hơn cả mắng, còn nói cho cô ta cút đi."
"Đáng đời, lần này cho cô ta đẹp mặt."
Một trong những người đó hạ giọng: "À đúng rồi, cô ta nói Nhậm Mai Phi trộm PPT của cô ta. Việc này là thật hay giả?"
"Không biết, có lẽ mười phần thì cũng hết bảy tám phần, nhưng có điều loại người như Thẩm Dĩnh, ai có thể vừa mắt cô ta, cũng có thể hiểu được..."
Trần Thúy Nhiên càng nghe càng cảm thấy hoang đường, đi thẳng đến trước mặt mấy người đó: "Nói gì đó? Có chuyện gì thì nói lớn chút, lẩm bẩm ở phía sau lưng thì có gì hay?"
Hai người trong số họ chột dạ không nói, người cầm đầu là trợ lý chủ nhiệm cùng nhóm cô ta: "Nói cô à?"
"Nói người khác cũng không được nha, ngày ngày nhai lưỡi nhiều chuyện, chỉ sợ thiên hạ không loạn à? Rốt cuộc Thẩm Dĩnh đã làm gì các người, bình thường đều là khách sáo lễ độ, các người bất mãn với cô ấy như vậy, còn không phải là bởi vì ghen ghét đố kỵ ư!" Trần Thúy Nhiên bình thường ăn nói không nhịn ai, có điều do Thẩm Dĩnh khuyên nhủ, cho tới bây giờ cô ta cũng không có phát tác ra.
Lần này có như thế nào cũng nhịn không được.
Đám đàn bà này, ỷ vào thời gian làm việc lâu năm, ở công ty có chút lai lịch, ngày ngày la lối ôm sòm, Thẩm Dĩnh là người phụ nữ thuộc dạng vừa xinh đẹp vừa có năng lực, chắc chắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt bọn họ.
Chỉ là thế nào cô cũng không ngờ đến, những người này sẽ nói đến điều này.
"Cô ta có cái gì mà phải ghen tị, bản thân cô ta làm sai cũng bị mắng, còn không cho phép chúng tôi nói chút à?" Người kia bỏ chai nước xuống, hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thúy Nhiên: "Không phải là cô nịnh bợ cô ta à, xem xem về sau cô còn nịnh bợ ai nữa...."
Trần Thúy Nhiên vẫn muốn nói gì đó thì mấy người bọn họ thì thấy họ đã đi xa rồi, để một mình cô đứng tại chỗ bực tức.
Lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Dĩnh, bên kia vẫn không có ai nhận máy, cô ta nhịn không được lại bắt đầu lo lắng.
Rốt cuộc là đi đâu rồi chứ?
.....
Thẩm Dĩnh không trở về phòng làm việc, từ phòng họp ra trực tiếp đi vào thang máy đến tầng cao nhất.
Trên tầng năm mươi tám cao vút, gió lạnh hơn bên dưới gấp mấy lần.
Không khí ở đây rất tốt, bầu trời xanh thẳm, từng đám từng đám mây trắng bay bay, cô đi đến rào chắn giới hạn, hai tay chống ở trên đỉnh, nhìn xuống dòng người cùng xe cộ ở phía dưới tấp nập.
Không biết có phải là do gió quá lớn hay không, sơn mù nơi đáy mắt cô ngày càng nặng, dần dần ngưng tụ thành chất lỏng óng ánh rơi xuống.
Nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra trong phòng họp, Thẩm Dĩnh vừa tức giận vừa tủi thân, hét lên một tiếng trút hết lòng mình: "Lục Hi, anh là đồ khốn, lấy việc công làm việc tư, đồ đầu heo lợi dụng việc công để trả thù cá nhân! Tên đàn ông cặn bã!"
La hét xong một trận, cuống họng như bị thiêu đốt, Thẩm Dĩnh vẫn chưa hết giận nện tay vào lan can, phiền muộn trong lòng làm như thế nào cũng không tiêu tán được.
Phê bình cô trước mặt nhiều người như vậy, anh một chút cũng không xem cô ra gì, cho dù anh ta có nhớ đến một chút tình cảm cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng như vậy.
Kể từ khi đưa video cho La Linh Phân, anh liền không đặt mình vào mắt, nhưng cô chỉ là vì chuyện không muốn sinh con, lại không phải vì Đoàn Trí Thiên, nên giải thích cũng đã giải thích, anh còn muốn như thế nào nữa?
Hay là chính anh muốn tìm lý do để đẩy cô đi?
Thẩm Dĩnh càng nghĩ càng không hiểu nổi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống bậc thang, hai tay đặt trên đầu gối, cả khuôn mặt đều vùi vào trong khuỷu tay.
Điện thoại di động trong túi không ngừng reo, nhưng cô vẫn một mực không nhận, sau khi điên cuồng phát tiết, tâm trạng còn mệt mỏi hơn, cả người đều như không còn sức lực.
Mối quan hệ cùng với Lục Hi, cô không biết nên làm sao để duy trì.
Cô nghĩ rằng chỉ cần qua một đoạn thời gian ngắn, chờ anh hết giận là tốt rồi, nhưng thông qua chuyện ngày hôm, xem ra anh chẳng những không nguôi giận, ngược lại tức giận càng trầm trọng hơn.
Thẩm Dĩnh không rõ mình rốt cuộc đã chọc giận anh ở chỗ nào.
Loại mờ mịt này, cảm giác muốn bắt lấy nhưng lại vô lực thật sự không tốt chút nào.
Thẩm Dĩnh không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ là cảm giác gió thổi xuyên qua người cô, trên sân thượng yên tĩnh chỉ có một mình cô, đột nhiên cách đó không xa truyền đến âm thanh mở khóa.
Cô ngẩng đầu nhìn theo tiếng mở cửa, chỉ thấy một thân ảnh màu đen đi đến bậc thang phía sau lưng mình.
Một bước hai bước, thẳng đến khi anh ta nhấc chân vượt qua lan can, đứng ở bên trên đường giới hạn.
Thẩm Dĩnh kinh ngạc trừng lớn mắt, không kịp nghĩ nhiều liền vọt thẳng đến: "Anh, anh đừng kích động!"
Đối phương tựa hồ không nghĩ đến lại có một người đột nhiên lao ra, lúc nhìn thấy Thẩm Dĩnh cũng rất bất ngờ, ngay sau đó cảm xúc liền rối loạn mâu thuẫn, một tay vịn lan can, một tay quơ qua quơ lại chỉ về phía cô: "Lùi về sau, không cần cô xen vào việc của người khác!"
"Tôi không quản tôi không quản!" Hai tay Thẩm Dĩnh đặt hai bên đầu: "Tôi là muốn hỏi anh sao cũng lên đây?"
Cô cũng chỉ muốn yên tĩnh một chút, phát tiết một chút, vậy mà cũng có thể đụng phải người muốn nhảy lầu, vận may này của cô nên đi mua xổ số, hoặc là về nhà đâm kẻ tiểu nhân Lục Hi một nhát.
Người đàn ông nhảy lầu cao tầm một mét bảy mươi lăm, vóc người bình thường, làn da ngăm đen, mặc một bộ đồ màu đen, trên đỉnh còn có một cái logo nhỏ, là hàng đắt tiền, xem ra là một ông chủ nhỏ.
Thẩm Dĩnh nói với anh ta hai câu, mới biết được người này đến thưa kiện, hiện tại công ty luật từ chối chống án, mất hết hy vọng, muốn đi cho hết chuyện.
"Anh đừng gấp gáp, tôi chính là luật sư, anh có nhu cầu gì có thể nói với tôi."
Đối phương rõ ràng có chút ngạc nhiên: "Cô là luật sư?"
"Đúng vậy." Thẩm Dĩnh đem thẻ công tác trên cổ mình kéo ra cho anh ta nhìn, lợi dụng việc đó mà đi được hai bước: "Anh nhìn xem."
"Công ty luật Hình Yên..." người đàn ông đọc theo, biểu tình vừa mới thả lỏng đột nhiên cảnh giác trở lại: "Cô là người của Hình Yên?"
Lúc này, Thẩm Dĩnh đã quay số điện thoại gọi cho Trần Thúy Nhiên trong khi anh ta đang nhìn vào thẻ làm việc, cô để di động vào túi áo, cũng không biết cuộc gọi có kết nối hay không, chỉ là phải đối phó với người này: "Đúng, cho nên anh...nè nè!"
Cô nói còn chưa dứt lời, người đàn ông bỗng nhiên nhảy xuống lan can, trực tiếp đi thẳng đến phía cô, không cần mấy bước đã bắt được cô: "Luật sư ban đầu của tôi chính là người của Hình Yên, các người chính là kẻ lừa gạt ăn người không nhả xương!"
Thẩm Dĩnh trong lòng giật mình, làm sao cũng không nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy, chưa kịp chạy đã bị anh ta kéo đến rào chắn, độ cao của tầng năm mươi tám khiến cô choáng váng....