CHƯƠNG 36: HAI KẺ ĐƯƠNG NHIỆM GẶP NHAU
“Cô thì biết cái gì!” Đoàn Trí Thiên thở hắt ra một hơi: “Nếu Thẩm Dĩnh sống tốt với người khác, như vậy cô ta còn đồng ý trở về thì nhất định là có mục đích, tôi phải đề phòng mới được.”
Anh ta nói xong càng cảm thấy có lý, lại gọi điện thoại cho người giúp việc trong nhà: “Đổi khóa phòng làm việc của tôi, nếu sau này Thẩm Dĩnh về nhà thì nhớ chú ý tới cô ta, bất kể cô ta làm gì cũng phải báo cáo lại từng việc cho tôi biết.”
Sau khi Đoàn Trí Thiên cúp điện thoại thì đột nhiên rút kim trên bàn tay rút ra, dọa cho Thiệu Mộc Giai nhảy dựng: “Trí Thiên , bác sĩ còn chưa cho anh ra viện đâu, anh làm gì vậy chứ?”
Đoàn Trí Thiên vốn bị thương không quá nghiêm trọng, khâu hai mũi là không có chuyện gì đáng ngại nữa. Vì anh ta muốn uy hiếp Thẩm Dĩnh mới nằm ở phòng bệnh của bệnh viện. Lúc này nghe được tin tức này, anh ta căn bản không thể nào ngồi yên được nữa, vẫn muốn tự mình quay về xem thì yên tâm hơn.
Thấy anh ta cứ nhất quyết đi, Thiệu Mộc Giai thật sự không dám ngăn cản, chỉ có thể đi theo anh ta.
Đoàn Trí Thiên lấy xe ở tầng hầm của bệnh viện, khi liếc nhìn đồng hồ thấy sắp hết giờ làm việc, mắt anh ta híp lại và đột nhiên quay đầu xe, thay đổi hướng đi.
...
Cả buổi chiều, Thẩm Dĩnh đều không có chút tinh thần nào. Hôm nay cô bị Dư Quyết Đông mắng một trận, nên trong người có lòng mà không có sức.
Mới bắt đầu làm việc đã đụng phải tường nên cô có hơi chán nản.
Chẳng lẽ cô ở nhà nhàn rỗi một năm nên kiến thức rơi vãi hết rồi à?
Đến lúc hết giờ làm, Trần Thúy Nhiên thấy tâm trạng của cô không tốt thì tới an ủi cô: “Được rồi, cô có thể về đúng giờ cũng xem như trong họa được phúc rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều nữa. Chờ tới khi Luật sư Dư hết giận, cô tới nhận sai với anh ta là được rồi.”
Thẩm Dĩnh thở dài: “Nếu thật sự được như vậy thì đã tốt rồi.”
Cô là sợ Dư Quyết Đông quyết tâm không muốn hướng dẫn cô nữa.
Hai người vừa nói truyện vừa đi tới cửa lớn của công ty, bọn họ còn chưa đi tới cửa đã nghe ở chỗ lễ tân truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.
“Thật ngại quá thưa ngài, ngài không có hẹn trước và không có thẻ ra vào thì không thể tiến vào khu văn phòng của chúng tôi được.”
“Tôi nói tôi tới tìm vợ tôi!” Giọng người đàn ông có phần tức giận thở hổn hển.
“Vậy làm phiền ngài gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy ra đón ngài...”
“Có phải đầu óc của cô có vấn đề hay không hả? Tôi đã nói tên mà cô còn không tin sao?”
Thẩm Dĩnh nghe được thì trong lòng căng thẳng và có một dự cảm không tốt, càng đến gần, cảm giác này càng mãnh liệt. Cô bước nhanh hơn, vừa mới đi đến trước quầy lễ tân đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Đoàn Trí Thiên , sao anh lại ở đây?”
“Ồ, cô xem, tôi đã nói tôi tới tìm người mà cô còn không cho tôi vào, bây giờ thì cô đã tin chưa?” Đoàn Trí Thiên nhìn cô lễ tân với vẻ khinh thường.
Nhân viên của quầy lễ tân không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Dĩnh đã trở nên khác thường, dường như đang trách tại sao cô lại để loại người như vậy đến công ty.
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi và nhìn về phía Trần Thúy Nhiên , miễn cưỡng cười nói: “Thúy Nhiên , cô đi trước đi.”
Trần Thúy Nhiên thấy mình không thể dính vào tình hình này nên bĩu môi, chỉ về phía cửa lớn: “Tôi đi trước đây”
“Ừ.” Sau khi Thẩm Dĩnh nhìn thấy cô ấy rời đi thì trên mặt đã không còn cười nữa, ánh mắt lãnh đạm nhìn Đoàn Trí Thiên : “Anh có chuyện thì ra ngoài lại nói.”
Đoàn Trí Thiên nheo mắt, dùng một tay giữ chặt cổ tay của cô lại: “Sao thế? Ở đây nói không được vì sợ người yêu của cô phát hiện ra à?”
Anh ta nói lời này chỉ đủ cho hai người có thể nghe được. Thẩm Dĩnh nghiêm khắc trừng mắt nhìn anh ta: “Đoàn Trí Thiên , anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi chẳng làm gì cả, chỉ tới thăm cô một lát thôi.” Anh ta nói xong còn nhìn về phía bên trong: “Quy mô lớn thật đấy. Tôi còn chưa biết cô làm luật sư từ lúc nào đâu?”
Thẩm Dĩnh đi tới trước mặt anh ta, cố nén cơn giận trong lòng: “Chỗ này là khu vực văn phòng, anh có việc riêng lại ra ngoài nói, đừng làm ảnh hưởng tới công việc của người khác.”
Người đàn ông cười lạnh: “Tôi lại thấy cô có tật giật mình đấy.”
Thẩm Dĩnh chăm chú nhìn anh ta, luôn cảm thấy thái độ của anh ta rất kỳ lạ, hình như đã biết gì đó. Nhưng dù sao ở đây cũng là địa bàn của Lục Hi , anh ta ở đây, trong lòng Thẩm Dĩnh thật sự không vững tin lắm.
Cô nghĩ tới điều này thì không nhịn được mềm giọng nói: “Xem như tôi cầu xin anh đi, có việc chúng ta về nhà nói, được không?”
“Oa, cô đã lâu chưa từng cầu xin tôi, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?”
Hai người giằng co ở trước cửa lớn của công ty. Trong lúc Thẩm Dĩnh vắt hết óc suy nghĩ xem phải làm cách để đuổi Đoàn Trí Thiên đi, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng đàn ông nặng nề:
“Ai đang gây ầm ĩ ở đây thế?”
Con ngươi của Thẩm Dĩnh co lại, toàn thân cứng đờ, nhìn theo tiếng nói phát ra, lại thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu xanh sẫm, quần tây được may vừa với dáng người kết hợp với chiếc giày da, cà vạt màu xám được thắt chỉnh tề, phía sau còn có ba quản lý cao cấp của công ty, trong đó có cả Lưu Sinh Yên .
Tình hình bây giờ là thế nào vậy?
Chồng trước và người yêu gặp mặt à?
Ánh mắt Lưu Sinh Yên nhìn về phía Thẩm Dĩnh . Cho dù anh ta luôn duy trì một phong độ tốt, nhưng Thẩm Dĩnh vẫn rất nhạy bén cảm giác được đối phương không thích cô, thậm chí có ý muốn đứng xem trò vui.
Tình hình như vậy, làm cổ đông lớn thứ hai của công ty có thể thích mới là lạ đấy.
Khi Thẩm Dĩnh đang nghĩ cách, từ phía sau chợt có một bàn tay đặt lên trên thắt lưng của cô. Cô theo bản năng muốn tránh sang một bên lại bị người đàn ông kéo chặt vào trong lòng.
Đoàn Trí Thiên nhìn Lục Hi đứng đối diện, không thể không nói người đàn ông này quả thật có khí thế mạnh mẽ, trên người anh có sự sắc sảo đặc biệt của nhân tài thành công, còn có sự sắc bén của người quanh năm qua lại bên cạnh giới tư pháp.
Cho dù là Đoàn Trí Thiên cũng cảm thấy thua kém, nhưng thua mặt không thể thua lý, anh ta nhìn một bên mặt của Thẩm Dĩnh và cười thoải mái: “Tôi là Đoàn Trí Thiên của Công nghệ Bác Vũ, đã ngưỡng mộ danh tiếng của Tổng Giám đốc Lục từ lâu rồi.”
Không ngờ vẻ mặt Lục Hi thậm chí không hề thay đổi: “Chưa từng nghe qua.”
Ánh mắt anh di chuyển, lướt qua trên mặt Thẩm Dĩnh rồi nhìn tới trên người Đoàn Trí Thiên , trong giọng nói lộ rõ sự sắc bén: “Xem chỗ của tôi thành chợ bán rau à?”
Đoàn Trí Thiên bị mất mặt có phần không nhịn được, chỉ có điều... anh ta nhìn Thẩm Dĩnh , không hiểu sao lại cười nói: “Hết giờ làm, tôi tới đón vợ của tôi, vì không biết phải hẹn trước nên có chút hiểm nhầm.”
“A, thật sao?” Trong mắt Lục Hi không hề dao động, một tay nhẹ nhàng chống vào mép bàn lễ tân và khẽ nhướng mày.
Không biết tại sao khi Đoàn Trí Thiên bắt gặp ánh mắt này của anh lại tự nhiên thấy khẩn trương, bàn tay đang ôm Thẩm Dĩnh cũng vô thức dùng sức.
Trái tim Thẩm Dĩnh đập mạnh như tiếng trống, giãy giụa thoát ra và quay đầu nhìn về phía anh ta: “Bây giờ có thể đi được chưa?”
Đoàn Trí Thiên đã đạt được mục đích, tất nhiên không muốn ở lại lâu, theo Thẩm Dĩnh nghênh ngang rời đi.
Nhân viên của quầy lễ tân không nhịn được khẽ oán trách: “Người nào vậy...”
Không ngờ Lục Hi lại nhìn sang, nhân viên công tác lập tức hoảng loạn: “Tôi… ý của tôi là...”
Cô gái vừa muốn giải thích, lại nghe được tổng giám đốc nhà mình nói rất ngang ngược: “Không phải là người, về sau đừng cho vào nữa.”
Lưu Sinh Yên : “...”
Cô gái lễ tân: “...”
Lục Hi đi thẳng ra khỏi công ty mà không hề chớp mắt, Lưu Sinh Yên lấy lại tinh thần theo anh lên xe.
“Xuống đi.”
Lưu Sinh Yên nhắm mắt bịt tai, thắt dây an toàn, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ trêu tức: “Tôi đã nghe được lệnh của Quyết Trình nói rồi, Thẩm Dĩnh vừa rồi đang qua lại với anh đúng không?”
Lục Hi không nói chuyện, tầm mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe Audi màu đen phía trước kia.
“Không đúng, tôi thật sự không hiểu được, nhiều năm qua có nhiều cô gái như vậy, sao anh không tìm lấy một người để kết hôn chứ?” Thấy anh muốn nói, Lưu Sinh Yên giơ tay lên cắt ngang và trực tiếp chặn họng: “Anh đừng nói anh chỉ vui đùa một chút thôi, vừa rồi không có ai nhìn thấy nhưng tôi lại nhìn thấy rất rõ ràng tay anh đút ở trong túi quần đã siết chắt lại. Anh tức giận rồi sao?”