CHƯƠNG 41:ÁN KIỆN NĂM ĐÓ.
Bàn tay Thẩm Dĩnh để ở bên người mình khẽ siết lại, sắc mặt cô căng thẳng : “Ông Phạm, chào ông.”
Dư Quyết Đông giương ánh mắt thăm dò tới, thần sắc nơi đáy mắt anh có hơi trầm lại: “Xem ra, ông Phạm đây và trợ lý của tôi là người quen cũ?”
Phạm Minh vừa giả vờ hào sảng ha hả cười to, vừa xua xua tay: “Cũng không hẳn là người quen, lúc cô ấy học Đại học, tôi có gặp qua vài lần thôi, chỉ là……”
Nói đến đây Phạm Minh chợt dừng lại, sau đó ông ta đưa đôi mắt đầy ý vị thâm trường của mình nhìn sang Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh không biết ông ta đang có ý gì nên dứt khoát mở miệng nói thẳng: “Chỉ là, đó không phải là một hồi ức đẹp đẽ gì cả.”
Phạm Minh khẽ biến sắc, nhưng trên môi ông ta vẫn luôn giữ nụ cười đạo đức giả kia: “Đúng vậy a, nhưng dù sao cũng đã là quá khứ rồi.”
Chỉ vì cuộc đối thoại kì lạ này mà bầu không khí trong phòng bao chợt trở nên có chút tế nhị, Dư Quyết Đông là ai chứ, thân là một đại luật sư có khứu giác nhạy bén, nên anh hoàn toàn có thể nhận ra cuộc đối thoại này không hề có một chút thân thiện giữa bạn bè chút nào, thế nên anh liền ngỏ ý mời Phạm Minh ngồi xuống: “Nếu đã có quen biết, vậy tôi cũng không cần phải giới thiệu nhiều nữa, ông Phạm mời ông ngồi.”
Trong chốc lát, Dư Quyết Đông và Phạm Minh đã tiến vào vấn đề chính, còn Thẩm Dĩnh thì ngồi bên cạnh Dư Quyết Đông, như anh ta nói, cô không cần phải nói gì cả, chỉ cần thỉnh thoảng giúp anh ta ghi chép lại một số nội dung và điều kiện chi tiết là được.
Thân là đại diện hợp pháp của Tập đoàn Bảo Hữu, Phạm Minh đang nhắm đến việc muốn đàm phán thêm về yêu cầu bồi thường mà ông Lý đề ra. Ông ta đến tìm Dư Quyết Đông là để xem liệu cả hai bên có thể cùng lùi lại một bước để đạt được sự hòa giải tối đa hay không.
“Luật sư Dư, cậu cũng biết, Lý Vỹ tuy đã làm trong tập đoàn Bảo Hữu nửa đời người rồi, nhưng ông ta cũng chỉ là một khảo sát viên chứ không phải là một quản lý cấp cao gì cả, đương nhiên cậu có thể sẽ nghĩ những lời tôi nói rất vô tình, nhưng trong xã hội kinh tế ngày nay, thứ gì cũng phải suy nghĩ đến giá trị lợi ích cả, ông ta muốn được bồi thường hơn ba tỷ đồng, điều đó cũng không phải là không được, nhưng mà bây giờ chuyện ra tới nông nỗi này rồi, tập đoàn cũng không tiện lắm a.” Phạm Minh vừa rót trà vừa nói, trên mặt ông ta còn để lộ một ý cười nhàn nhạt, như thể ông ta chỉ đang nói về một chuyện hết sức là cỏn con vậy.
Thẩm Dĩnh nghĩ tới ngón tay bị đứt của Lý Vỹ, nụ cười lịch sự trên khuôn mặt của cô cũng không giữ nổi nữa rồi.
Bởi vì lần này mà cả cuộc đời của Lý Vỹ rất có thể sẽ bị hủy hoại, nhưng trong miệng ông ta lại như một chuyện nhỏ nhặt không quan trọng chút nào.
Điều này cũng khó tránh khiến cho Thẩm Dĩnh có chút phẫn nộ, mặt khác, Dư Quyết Đông thì không có chút phản ứng nào hết, sau khi nghe Phạm Minh nói xong, anh mới từ từ mở miệng: “Ông Phạm, những gì ông nói tôi đã hiểu, tập đoàn có lập trường của tập đoàn, nhưng...”
Dư Quyết Đông nhấp một ngụm trà rồi đặt ly xuống: “Số tiền hơn ba tỷ đồng này có hợp lý hay không, trong lòng ông chắc chắc cũng rất rõ.”
Trong phút chốc, đôi mắt Phạm Minh chợt híp lại, ông ta giả vờ bày ra cái bộ dạng như không hiểu và hỏi lại Dư Quyết Đông: “Luật sư Dư đây là có ý gì?”
Người đàn ông gõ gõ ngón tay thon dài của mình lên bàn hai cái: “Ý của tôi chính là, cho dù lập trường của tập đoàn ông là gì, có tốt hay không thì khoản tiền bồi thường này vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, hơn nữa cần phải tiến hành chi trả bồi thường.”
Nếu như nói lúc nãy hai người họ vẫn đang đánh Thái Cực quyền với nhau, thì những lời mà Dư Quyết Đông nói lúc nãy đã tỏ rõ lập trường và sự chuẩn bị của mình rồi.
Thanh âm vừa dứt, bộ dạng tự tin như đã có chuẩn bị kỹ càng của Phạm Minh lập tức biến mất, ông ta lúng túng cười vài tiếng: “Haha, luật sư Dư đúng là đã nói trúng tim đen của tôi rồi, cũng chính vì như vậy mà chúng tôi mới đến đây, ý của tôi là khoản tiền bồi thường này không phải là không trả được, mà chủ yếu là chuyện Lý Vỹ đã làm lộ ra chuyện này, gây ra không ít ảnh hưởng xấu tới tập đoàn, những chuyện sau đó vẫn phải cần Lý Vỹ phối hợp rất nhiều.”
“Vậy ông muốn Lý Vỹ phối hợp với ông như thế nào?” Thẩm Dĩnh nhịn không được nữa mà hỏi.
Giọng nói trong trẻo của cô vang lên, khiến cả hai người họ sững sờ.
Dư Quyết Đông nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình, đôi mắt trong trẻo đó của cô đang nghiêm túc nhìn Phạm Minh ngồi ở đối diện.
Phạm Minh đưa tay hất chiếc mắt kính ở trên sống mũi của mình lên: “Cuộc sống của Lý Vỹ chúng tôi cũng có biết, ông ta còn một đứa con gái vẫn đang học cấp hai, điều kiện gia đình cũng không phải là tốt, cha của ông ta cũng chỉ trông đợi ông ta nuôi, bây giờ ông ta náo thành ra nông nỗi này cũng là vì muốn có tiền mà thôi, ba tỷ đồng đối với tập đoàn Bảo Hữu mà nói cũng không đáng là gì, điều kiện duy nhất của chúng tôi chính là, sau khi trả tiền bồi thường xong, Lý Vỹ phải làm theo cách giải quyết của chúng tôi về vấn đề này từ đầu đến cuối.”
“Cách giải quyết của các người......” Thẩm Dĩnh lặp lại lời ông ta nói, sau đó tắt thiết bị ghi âm trên điện thoại đi: “Ông Phạm, chúng tôi chỉ có thể đảm bảo ông Lý đã miêu tả nó đúng theo sự thật, còn cái ‘cách giải quyết’ mà các người nói, thân là luật sư đại diện, chúng tôi không có quyền can thiệp.”
“Đó là tất nhiên.” Phạm Minh chợt chuyển chủ đề: “Nhưng hôm nay chúng ta đến đây để bàn bạc, những lời chính thức này không cần nói tới đúng không?”
“Ý của ông là...” Thẩm Dĩnh còn chưa nói hết thì Dư Quyết Đông đã cắt lời.
“Nếu đây là điều kiện trước mắt của ông Phạm, đợi sau khi chúng tôi bàn bạc với đương sự xong thì mới báo kết quả cho ông được.”
Phạm Minh vui vẻ gật đầu: “Không sao. Thời gian không thành vấn đề, tôi sẽ đợi tin tức của luật sư Dư.”
Thẩm Dĩnh cau mày, cô cúi mắt xuống rồi bưng ly trà trên bàn lên, năm ngón tay cô âm thầm siết chặt quai cốc, sau đó một hơi nốc cạn ly trà Long Tĩnh, chất lỏng với nhiệt độ vừa phải chảy xuống thực quản dọc theo cổ họng khiến toàn thân cô khắp nơi đều ấm lên, nhưng trong lòng cô lại không có lấy một chút ấm áp nào.
Dư Quyết Đông cũng đã bàn bạc với Phạm Minh về một số vấn đề. Trước khi rời đi, Phạm Minh bất ngờ đưa mắt nhìn Thẩm Dĩnh, đôi mắt đằng sau tấm kính kia chợt sáng lên: “Nghe nói cô Thẩm đây đã kết hôn rồi, lúc đó không kịp đến dự, nếu có thời gian thì cùng nhau ăn cơm.”
Dư Quyết Đông có hơi bất ngờ nhìn qua phía cô, ánh mắt Thẩm Dĩnh rất trầm, ngữ khí của cô cũng vậy: “Chuyện riêng tư không làm phiền ông Phạm phải để tâm.”
Phạm Minh cười ha hả, ông ta hoàn toàn không màng tới chuyện Thẩm Dĩnh không nể nang mặt mũi của ông ta chút nào: “Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà, không ngờ cô Thẩm đây cũng đã trở thành luật sư rồi, nói không chừng sau này sẽ có nhiều cơ hội chạm mặt lắm đây, mong cô Thẩm chỉ giáo nhiều.”
Đôi môi hồng của Thẩm Dĩnh khẽ mím lại, rồi lại mở ra nhanh chóng: “Ông Phạm là tiền bối, tôi không dám.”
Phạm Minh không nói gì, chỉ nhìn cô cười một cái, sau đó ông ta mang theo túi công văn, quay người lại rồi đi ra khỏi phòng bao.
Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông, cho đến khi người đàn ông đó đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt rồi, cô vẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Dư Quyết Đông nhướn mày, anh bước lên một bước đến trước mặt chặn lấy tầm mắt của Thẩm Dĩnh: “Trước đây cô có quen với Phạm Minh sao?”
Thẩm Dĩnh lắc đầu, nhưng sau khi lắc xong lại cảm thấy không đúng: “Cũng coi như là có quen, án kiện trước đây của ba tôi là do ông ta phụ trách, chứ cũng không còn gì khác nữa.”
“Ba của cô?”
“Đúng.” Nghĩ tới chuyện cũ, đáy lòng Thẩm Dĩnh lại dấy lên một sự buồn bã không nói thành lời, sau đó cô lại nhớ tới cuộc đối thoại vừa nãy nên nhịn không được mà hỏi anh: “Luật sư Dư, sao lúc nãy anh không từ chối thẳng điều kiện của Phạm Minh chứ?”
Ánh mắt Dư Quyết Đông trở nên nghiêm túc: “Chúng ta chỉ là luật sư phụ trách thưa kiện, còn quyết định như thế nào là do đương sự chọn.”
Hàm ý của anh chính là: Nếu Lý Vỹ có thể chấp nhận những điều kiện mà Phạm Minh đưa ra, như vậy thì xác xuất hai người hòa giải là rất cao, cho dù làm như vậy là không đúng đi nữa.
Nếu như Lý Vỹ thật sự đồng ý vậy thì đồng nghĩa với việc Tập đoàn Bảo Hữu đã chi hơn ba tỷ đồng để mua một tuyên bố đi chệch ra khỏi sự thật rồi.
Chuyện này thì có khác gì với chuyện dùng tiền bịt miệng cơ chứ?
Nhưng đây là lựa chọn của Lý Vỹ, bọn họ thân là luật sư không có quyền can thiệp.
Thẩm Dĩnh hiểu hết những đạo lý đó nhưng cô vẫn có chút không đành lòng: “Tôi đi toilet một lát.”
Nói xong, cô liền nhấc chân sải bước ra ngoài, nhưng chưa được ra tới cửa thì Dư Quyết Đông lại đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay của cô: “Cô kết hôn rồi?”
.........