Sáng sớm hôm sau, trong phòng làm việc của tổng giám đốc Hình Yên.
Lục Hi đã giao một chồng tư liệu dày ở trên bàn cho luật sư Nghiêm: "Vụ kiện này sau này sẽ do cậu phụ trách."
Luật sư Nghiêm sững sờ rũ mắt nhìn xuống, lần này là vụ kiện ly hôn của Thẩm Dĩnh, vụ kiện này từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn luôn là Lục Hi chịu trách nhiệm, anh ta chỉ trợ giúp, bây giờ đột nhiên lại giao cho anh ta...
Luật sư Nghiêm nhìn tổng giám đốc nhà mình, không dám tùy tiện đáp ứng, nhún nhường khách khí: "Tổng giám đốc Lục, bây giờ tư liệu về các phương diện đã gần hoàn tất, giao cho tôi..."
"Không cần căng thẳng." Lục Hi giơ tay đánh gãy lời anh ta, biết hết suy nghĩ trong lòng của anh ta: "Anh cứ việc làm, không cần phải lo lắng."
Đã nói đến mức này rồi thì luật sư Nghiêm cũng không dám nói gì thêm, cầm tư liệu rời đi.
Văn phòng yên tĩnh trở lại, toàn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ rơi vào tầm mắt, Lục Hi nhìn mặt bàn trống trơn nhưng tâm tư lại không ở nơi này.
Sáng nay khi anh rời đi, cô vẫn còn đang ngủ, phòng ngủ lộn xộn không chịu nổi, trên người cô từng vết từng vết xanh xanh tím tím, cơ hồ không có chỗ nào may mắn thoát khỏi, vệt nước mắt chưa khô trên mặt đã chứng minh tối hôm qua anh cầm thú đến cỡ nào.
Anh cũng không nghĩ rằng anh có rất nhiều kiên nhẫn để dành cho cô như vậy, nhưng cô có muốn hay không?
Sự kiên nhẫn của anh trong mắt của cô, thậm chí còn không bằng mẹ chồng cũ.
Chuyện của Đoàn Trí Thiên chắc chắn sẽ không để yên, một trận vui vẻ là sự trừng phạt của anh đối với cô, trừng phạt qua đi, anh vẫn phải nghĩ cách đưa Đoàn Trí Thiên ra tòa.
Ly hôn, tài sản gia đình.
Người nhà họ Đoàn cũng biết những việc mà anh ta đã làm, sau khi ngã bài với La Linh Phân, đối phương mang video đến nhất định không chỉ như vậy là xong.
Chó cùng rứt giậu, bốn chữ này hình dung người của nhà họ Đoàn, không thể phù hợp hơn được nữa.
Đoàn Trí Thiên đã biết anh có dính dáng đến Thẩm Dĩnh, đợi đối phương đánh đòn phủ đầu trước, không bằng giao mọi thứ cho luật sư Nghiêm.
Lục Hi ít khi hút thuốc ở văn phòng, lúc này lại nhịn không được mà thèm thuốc, khói trắng tỏa ra từ làn môi mỏng của anh, tạo thành một độ cong tự giễu.
Anh với cô vẫn phải nên tránh khỏi hiềm nghi.
Trịnh Tinh Cung gõ cửa phòng làm việc báo cáo công việc hôm nay như thường lệ, ngửi được mùi khói có chút kinh ngạc, bất động thanh sắc liếc nhìn tổng giám đốc nhà mình, nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua cô Thẩm đã gọi cho mình, than thở một tiếng trong lòng.
Mọi người đều nói đàn ông vô tình nhất, bộ dạng của tổng giám đốc Lục như thế này không biết cô Thẩm có thể biết hay không?
......
Việc vụ kiện đã đổi luật sư phụ trách, buổi chiều Thẩm Dĩnh mới biết được, cô và Dư Quyết Đông vừa tiếp nhận xong công việc, luật sư Nghiêm liền tìm cô đến phòng tiếp khách.
"Như vậy thì sau này nếu có vấn đề gì, cô Thẩm trực tiếp tìm tôi là được." Thái độ của luật sư Nghiêm vô cùng tốt, tốt đến mức Thẩm Dĩnh có chút không hiểu nổi.
Cô trầm mặc một lát, nhịn không được mà hỏi: "Tổng giám đốc Lục có nhắc đến nguyên nhân sao lại giao cho anh không?"
Theo lý thuyết, nếu như có sự thay đổi về luật sư thì nên thông báo với cô ngay lập tức, nhưng Lục Hi không làm như vậy, có lẽ là cảm thấy vẽ vời thêm chuyện đi, dù sao ở trước mặt anh thì cô cũng không có quyền nói chuyện.
"Gần đây tổng giám đốc Lục có chút bận, có lẽ là không có thời gian dư dã, nhưng mà cô Thẩm yên tâm, các phương diện của vụ kiện đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu." Luật sư Nghiêm nghĩ rằng cô không yên lòng.
Thẩm Dĩnh vội vàng khoát tay che đi sự mất mát trong lòng: "Giao cho anh tôi rất yên tâm, không có gì phải lo lắng cả, sau này phải làm phiền luật sư Nghiêm rồi."
"Có gì đâu, đều là đồng nghiệp với nhau, nên làm mà."
Thẩm Dĩnh nâng khóe miệng mỉm cười, bước ra khỏi phòng tiếp khách, ý cười trên mặt cô vẫn chưa biến mất.
Nhìn bàn làm việc cao cấp bốn phía xung quanh, cô có chút mờ mịt bối rối, anh đã giao vụ kiện cho luật sư Nghiêm phụ trách, xem ra thật sự đã quyết định sau này sẽ không tự mình phụ trách chuyện của cô nữa.
Mọi chuyện phát sinh tối hôm qua vẫn còn mồn một trước mắt Thẩm Dĩnh, anh nói những lời như thế, cô đã nghĩ đến những chuyện xảy ra, rõ ràng là quyết định đã nằm trong dữ liệu, nhưng đáy lòng cô vẫn cảm thấy phát lạnh.
Người đàn ông đó quá mức thâm hiểm khó lường, cô căn bản không suy đoán được suy nghĩ của anh, bây giờ anh lại làm như vậy là muốn phân rõ giới hạn với cô phải không?
Hai tay Thẩm Dĩnh xuôi bên người nắm lại thật chặt, có lẽ đối với anh mà nói, cô căn bản cũng không được tính là gì.
.....
Chiến tranh lạnh cứ bắt đầu như vậy, cô vẫn trở về Ngự Cảnh Viên như thường lệ, cô vốn nghĩ rằng hai người chạm mặt nhau sẽ có chút xấu hổ, lại không ngờ rằng từ buổi sáng hôm đó trở đi, người này vậy mà cũng chưa từng trở lại.
Biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại một mình cô, những căn phòng xa hoa cũng bị bỏ trống, nếu không phải bảo an của khu biệt thự thật sự rất tốt thì ban đêm có lẽ cô cũng bị mất ngủ.
Hai người chỉ có thể ngẫu nhiên chạm mặt nhau ở công ty,
Nhưng khi làm một thực tập sinh, muốn ngẫu nhiên gặp sếp lớn cũng không phải dễ dàng như vậy, một tuần lễ cô chỉ gặp Lục Hi tổng cộng được hai lần.
Điện thoại trở thành vật trang trí, cũng không có ai liên hệ cho ai, một khi trở về vị trí ban đầu, đúng, dường như chỉ còn là người xa lạ.
Tâm tình của Thẩm Dĩnh cảm thấy chán nản, luôn cảm giác như ngực mình bị một tảng đá lớn đè ép, rầu rĩ, không thông thuận, cuối cùng nhịn không được vừa tan ca liền tìm Phùng Tuyết Du đi uống rượu.
Nói qua nói lại cũng nhắc đến chuyện này, ban đầu Phùng Tuyết Du đứng về phe của Lục Hi, lúc nghe đến đến đoạn có người phụ nữ khác nhận điện thoại, cũng thay đổi lập trường, trực tiếp mắng anh là đồ cặn bã.
Sau ba lượt rượu, hai người đều có chút say tới não, tửu lượng của Thẩm Dĩnh không cao, bước chân nhẹ nhàng đi trên đường đều không ổn định.
Sau khi đi vào phòng vệ sinh, cô tiện đường đi đến quầy tính tiền, quẹt thẻ xong quay người ngay lập tức cảm thấy choáng váng, bước từng bước một cách rối loạn liền đụng phải người đứng phía sau.
"A." Thẩm Dĩnh cúi cúi người sờ trán của mình: "Xin...xin lỗi, tôi không cố ý...."
Nói xong, cô liền lách người qua muốn đi, mới đi được một bước bỗng nhiên nghe người đàn ông gọi tên của cô: "Thẩm Dĩnh?"
Âm thanh có chút quen thuộc.
Cô ngẩng đầu nhìn, còn chưa nhìn bộ dáng cho rõ ràng, Phùng Tuyết Du đột nhiên đánh tới: "Chính là anh! Cái tên hỗn đản bất lực, chính là anh!"
Thẩm Dĩnh...
Nhân viên phục vụ....
Khách khứa......
Sắc mặt Lưu Sinh Yên hoàn toàn biến thành màu đen, ánh mắt nhìn người phụ nữ đang treo trên người mình đầy khó chịu, không chút khách khí đẩy ra: "Cô à, cô nhận nhầm người rồi."
Phùng Tuyết Du híp híp mắt chỉ vào anh ta: "Không nhầm không nhầm, chính là anh, anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra."
Lưu Sinh Yên không để ý đến cô ta, nhìn về phía Thẩm Dĩnh: "Hai người uống rượu?"
"Uống một ít." Thẩm Dĩnh rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, là một vị đại cổ đông khác của Lục Hi, cũng là một luật sư nổi tiếng, người bạn tốt của Lục Hi, Lưu Sinh Yên.
Nghĩ đến Lưu Sinh Yên liền khó tránh khỏi liên tưởng đến Lục Hi, khuôn mặt của Thẩm Dĩnh lại đau khổ, dìu Phùng Tuyết Du muốn đi: "Thật ngại quá, Du Du uống say rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đi."
Lưu Sinh Yên tiến lên phía trước một bước cản đường đi của cô, nhìn nhìn phía sau cô không có ai: "Là tự cô tới?"
Thẩm Dĩnh gật gật đầu: "Vâng."
"Tôi đưa hai người về."
"Không cần đâu, sao có thể làm phiền đến anh chứ, chúng tôi tự về là được rồi....ai da, tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Lưu?" Lưu Sinh Yên đã ra ngoài lấy xe.
Thẩm Dĩnh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trách không được bọn họ lại có thể trở thành bạn tốt, chứng bệnh không nghe người khác nói chuyện này cũng giống nhau.
Không ngờ rằng Lưu Sinh Yên vừa đi ra khỏi cửa phòng ăn liền gọi điện thoại cho Lục Hi: "Người phụ nữ của cậu đang uống say ở Tứ Quý Thiên Hồ, có đến đón hay không?"