Mục lục
Bà xã, đừng hòng chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 88: ANH BIẾN MẤT RỒI




CHƯƠNG 88: ANH BIẾN MẤT RỒI

Cả bài báo đều nói tốt cho Đoàn Trí Thiên, cho nên những bức ảnh này là do ai chụp, không thể nghi ngờ chắc chắn là Đoàn Trí Thiên.

Cô đã biết từ lâu rằng anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, nhưng không ngờ anh ta lại đổi trắng thay đen đến bước này.

Sự bất lực sợ hãi lúc trước trở thành giận dữ, cô cầm điện thoại gọi cho Đoàn Trí Thiên, đối phương rất nhanh đã nghe máy: “Đoàn Trí Thiên, ảnh là do anh chụp?”

“Đúng thế, đều là chuyện tốt cô làm.” Hiển nhiên, đối phương cũng không có ý định che giấu.

Thẩm Dĩnh cười: “Có phải anh cảm thấy tôi đưa video cho mẹ anh rồi liền không còn cách khác nữa không?”

Không đợi Đoàn Trí Thiên trả lời, cô lại nói: “Video xe lắc trước đây của anh và Thiệu Mộc Giai tôi cũng có, lịch sử các người thuê phòng, còn có mỗi lần làm chuyện tốt trong nhà tôi đều biết, có phải anh cảm thấy tôi hết cách với anh rồi không?”

“Cô!” Đoàn Trí Thiên rít lên, sau đó lại giả vẻ nhẹ nhõm cười: “Cô chõ rằng tôi sẽ tin sao?!”

Khi đó Thẩm Dĩnh vừa bị gạt ra khỏi cửa, sao cô có thể có tâm tư chuẩn bị những thứ này!

Thẩm Dĩnh đúng là không có tâm tư nhưng Lục Hi có, nếu như không phải khi đó người đàn ông này chuẩn bị thì bây giờ cô thật sự không biết đi đâu khóc!

“Đoàn Trí Thiên, thích anh là chuyện tôi ghê tởm nhất, hối hận nhất đời này, sao tôi lại có thể yêu được anh chứ? Yêu một thứ đến cả súc sinh cũng không bằng!”

Thẩm Dĩnh không phải một người biết nói nặng lời, cho dù khi đó loạn đến mức ly hôn, cô cũng không vũ nhục nhân cách, nhưng bây giờ cô thật sự không nhịn nổi.

Một người đàn ông làm chuyện sai trái còn không biết phản tỉnh, lại còn một lòng một dạ nghĩ cách đổi trắng thay đen, để lộ cô ra ánh sáng trước công chúng khiến người không rõ sự thật chỉ trỏ cô.

Bỉ ổi đến mức Thẩm Dĩnh mới thấy lần đầu.

“Thẩm Dĩnh, cô không cần nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nếu như bây giờ cô rời khỏi Lục Hi, tôi sẽ gỡ bỏ toàn bộ tin tức, hoặc là thay đổi yêu cầu ly hôn của cô.”

“Thay đổi?” Thẩm Dĩnh cười khiến đáy lòng người khác phát run: “Bây giờ anh có quỳ xuống cầu xin thì tôi cũng không thay đổi, Đoàn Trí Thiên, tất cả sự kiên nhẫn và đồng tình của tôi đều bị anh làm cho hết sạch rồi, vụ kiện lần này tôi sẽ khiến anh thua đến tận cùng!”

Thẩm Dĩnh nói xong trực tiếp cúp điện thoại, một lần nữa cho số điện thoại Đoàn Trí Thiên vào danh sách đen, động tác nhanh nhẹn không chút dây dưa dài dòng.

Sau đó cô gọi cho Lục Hi, nhưng tiếng chuông vang lên rất lâu mà không có người nghe máy, trả lời cô vẫn là giọng nữ máy móc lạnh lùng: “Xin lỗi…”

Không có tâm trạng nghe hết phía sau, Thẩm Dĩnh khoá màn hình điện thoại rồi vứt sang một bên, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi gọi xe đến công ty.

Từ khi vào cửa lớn, đến hành lang, đến phòng làm việc rồi phòng uống trà, ánh mắt mọi người nhìn cô đều muôn màu muôn vẻ, tìm tòi nghiên cứu, soi xét, ngưỡng mộ, đáng thương, đồng thồng, vô cùng ác ý, khinh miệt khinh thường…

Mỗi bước cô đi đều như bước trên lưỡi dao.

Lục Hi không ở đây, tất cả mọi ánh nhìn đều một mình cô hứng chịu.

Cuối cùng khi ngồi vào vị trí trong phòng làm việc, Trần Thuý Nhiên cũng không tới chỗ cô nói chuyện như mọi khi, chỉ là chào hỏi một câu rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Sự chờ mong còn sót lại dưới đáy mắt Thẩm Dĩnh cũng tối đi, ảnh chụp cô và Lục Hi bị truyền ra, sức ảnh hưởng còn đáng sợ hơn rất nhiều so với cô tưởng tượng.

Đầu cô vô cùng loạn, liên tục gửi tin nhắn cho Lục Hi nhưng lại không nhận được một tin trả lời.

Rốt cuộc anh đang làm gì?

Không giữ được bình tĩnh, Thẩm Dĩnh tìm đến Trịnh Tinh Cung, chỉ là câu trả lời nhận được vẫn là sự vô lực thiếu sức sống.

“Tổng giám đốc Lục đi công tác rồi, nội dung cụ thể không nói với tôi, tôi cũng không rõ lắm.”

Cả ngày nay Thẩm Dĩnh đều như một con ruồi sống, chịu đủ mọi lời chỉ trích và công kích hoả lực, một mình cô đi ăn, một mình cô xem tài liệu, khi tới phòng photocopy thì đụng phải Dư Quyết Đông.

Hai người đều sững sờ, Dư Quyết Đông phá vỡ sự trầm mặc trước: “Thật trùng hợp.”

“Ừm, tôi đến lấy tài liệu photo.” Thẩm Dĩnh đi tới trước máy photo rồi lấy tài liệu đi, khi đi lướt qua nhau hơi gật đầu coi như chào hỏi.

Khi tới cửa, Dư Quyết Đông gọi cô lại từ phía sau: “Thẩm Dĩnh, cô với tổng giám đốc Lục thật sự là quan hệ kiểu đó sao?”

Nghe vậy bước chân Thẩm Dĩnh theo bản năng dừng lại, sau khi nghe thấy cách diễn đạt và ngữ khí hơi kỳ lạ của anh ta thì hơi cắn môi sau đó thả lỏng, cô nên trả lời thế nào đây?

Nói không giống như anh ta nghĩ, bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái sao?

Nhưng bây giờ Lục Hi không ở đây, liên lạc cũng không được, cô đơn phương nói những lời này có thích hợp không?

Hơn nữa anh đột nhiên biến mất không thấy đâu, có phải có liên quan tới bài báo, có phải là đang trốn tránh đầu sóng ngọn gió, có phải là không muốn thừa nhận sự tồn tại của cô không?

Bây giờ ý nghĩ nào Thẩm Dĩnh cũng có nhưng lại không dám làm, thậm chí là một câu trả lời xác thực.

Gần nửa phút trôi qua, cô hơi nhếch môi rồi lại khép lại, cuối cùng chỉ để lại một câu hời hợt: “Giữa chúng tôi, không phải quan hệ kiểu đó như anh nghĩ đâu.”

Dư Quyết Đông nhìn bóng lưng cô rời đi, vẻ mặt có chút phức tạp, không phải quan hệ ‘kiểu đó;, vậy rốt cuộc là kiểu nào?

Dù sao cũng không thể là quan hệ bạn trai bạn gái vì người đàn ông như Lục Hi sẽ không vừa ý Thẩm Dĩnh, cho dù vừa ý thì cũng chỉ là đang vui đùa cực hạn mà thôi, không phải xem thường Thẩm Dĩnh, mà thật sự là khoảng cách giữa họ quá lớn khiến người khác không thể tin được.



Sau khi tin tức bùng nổ, không chỉ Thẩm Dĩnh tìm Lục Hi mà Lưu Sinh Yên cũng tìm đến anh, tiếc rằng vẫn không liên lạc được, sau khi được biết anh đi công tác với La Quyết Trình, anh ta liền gọi cho La Quyết Trình nhưng người kia cũng không liên lạc được.

Chuyện xảy ra rất đột ngột, không ai có chuẩn bị gì, người đàn ông duy nhất có thể chuẩn bị lại không ở bên.

Sau khi cân nhắc nhiều lần, Lưu Sinh Yên tìm đến Thẩm Dĩnh.

Trong phòng làm việc, tinh thần Thẩm Dĩnh không tốt lắm, ngơ ngác ngồi ở đó, Lưu Sinh Yên rót cho cô một ly trà nóng: “Uống chút cho hoà hoãn tinh thần.”

Thẩm Dĩnh nhận lận, lắc đầu: “Tổng giám đốc Lưu, tôi không sao.”

Trong công ty, cô vẫn gọi anh ấy là tổng giám đốc Lưu, công tư phân minh không mang đến phiền phức cho người khác, hiểu chuyện khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại không liên lạc được với Lục Hi, tôi biết trong lòng cô rất phức tạp, cho nên hôm nay tìm tới đây cũng là muốn nói chuyện với cô, xem xem cô có suy nghĩ thế nào.”

“Tôi không có suy nghĩ gì cả, mọi thứ đều đợi Lục Hi quyết định rồi nói, dù sao chuyện này cũng dính dáng tới anh ấy.” Nói thẳng ra thì Thẩm Dĩnh vẫn không có lòng tin vào bản thân, sợ cô tự ý làm gì lại chọc người đàn ông kia không vui.

Huống hồ với anh mà nói cũng không công bằng.

Lưu Sinh Yên nhìn cô mang theo vành mắt đen, nói: “Cô thấy thế này có được không, chuyện công việc cô cứ để đó đã, bên này tôi sẽ xử lý đình chỉ công tác cho cô, cô cứ coi như là nghỉ phép đi, không cần có áp lực, đợi Lục Hi về cô lại đến đi làm bình thường.”

Thẩm Dĩnh nhíu mày: “Tổng giám đốc Lưu, tôi không muốn tạm ngừng công tác, tôi không làm gì sai cả, tôi không có lý do rời đi lúc này.”

Sự từ chối quyết đoán trong lời nói không phải không có sự bực dọc, Lưu Sinh Yên nghe liền biết cô đã không khống chế được cảm xúc, kìm nén một hơi muốn chống đối những người chờ xem kịch hay của cô.

Lưu Sinh Yên không miễn cưỡng cô, thấy cô quá khích như vậy, khuyên chắc chắn cũng vô ích, dứt khoát không nói nhiều nữa: “Bên phía Lục Hi tôi sẽ lại liên hệ, công việc có vấn đề gì, cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Thẩm Dĩnh chớp mắt, nói một tiếng ‘cảm ơn’ rồi đi tới cửa, tay đặt trên nắm cửa mấy lần, vẫn không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, vì sao đột nhiên Lục Hi lại mất liên lạc?”

“Vẫn chưa biết.”

“Có phải có liên quan đến chuyện này của tôi không?” Năm ngón tay Thẩm Dĩnh xiết chặt, vô cùng căng thẳng hỏi ra vấn đề trong lòng.

Lưu Sinh Yên nhìn thân thể rõ ràng đã cứng ngắc của cô, âm thầm thở dài: “Có lẽ không đâu, cô đừng nghĩ nhiều.”

Thẩm Dĩnh không nói gì, xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK