CHƯƠNG 11: TỰ MÌNH XUỐNG BẾP
La Quyết Trình lái xe rời khỏi Ngự Cảnh Viên, trong đầu đều là câu nói mới vừa rồi kia của Lục Hi “Hình như tôi xong rồi.”
Ánh mắt kia, cùng với ngữ khí đó, nếu anh ta nghe không hiểu là ý gì, anh ta thật sự trở thành một tên ngốc tuyệt đối.
Chỉ có điều…
Nghĩ đến người đàn bà trên giường đó, anh ta không khỏi dấy lên tâm tư nhiều chuyện trong lòng, Lục Hi luôn coi đàn bà như rác rưởi, lại bị một tiểu nha đầu nắm giữ?
Nhìn dáng vẻ cũng chỉ hai mươi tuổi, giữa lông mày có cảm giác đẹp dịu dàng, không tính đại mỹ nữ kinh động lòng người, nhiều lắm chính là thanh thuần thuận mắt.
Anh ta nghĩ nửa ngày cũng không ra, lo lắng cho nửa đời sau của mình, giữa đường đột nhiên bị một tiểu nha đầu xuất hiện chinh phục, La Quyết Trình cảm thấy cứ là lạ.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vẫn quyết định phải giữ tĩnh táo, dù sao anh ta vừa rồi chỉ là đùa giỡn một chút, Lục Hi sắp dùng ánh mắt như đao băm anh ta ra ngàn mảnh, thật muốn làm chút gì đó, tên đó không phải muốn lột da anh ta đo chứ?
La Quyết Trình bĩu môi, đập một cái vào tay lái: “Trọng sắc khinh bạn.”
…Bên này, mười giờ sáng Lục Hi còn có buổi họp, anh liếc nhìn thời gian, gọi cho thư kí Trịnh Tinh Cung : “Cuộc họp lúc mười giờ đổi thành họp video, tôi bây giờ không tới kịp, tài liệu của buổi họp bây giờ gửi vào gmail cho tôi.”
Trịnh Tinh Cung vừa thấy ngoài ý muốn, nhưng lập tức gửi tài liệu qua, cúp điện thoại anh ta thông báo cho từng nhân viên tham gia buổi họp, trong phòng hội nghị sáng trưng rộng rãi thỉnh thoảng có người thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại đổi thành họp video?”
“Có khả năng là Tổng Giám đốc Lục đi công tác rồi.”
Trịnh Tinh Cung toát mồ hôi, Tổng Giám đốc Lục luôn luôn không đến muộn không bỏ bê công việc, mấy năm như một mỗi ngày tám giờ rưỡi đều đảm đương công việc của mình thế mà vắng mặt trong cuộc họp, bất ngờ thật.
Lục Hi ở phòng làm việc mở cuộc họp, thời gian trôi qua từng lúc anh sẽ để ý một chút giờ giấc phía dưới màn hình, anh không quên dặn dò La Quyết Trình, một giờ sau phải thay bình truyền nước.
“Được rồi, hôm nay trước họp tới đây đã, có câu hòi gì có thể tìm tôi.” Sau khi tổng kết đơn giản, Lục Hi kết thúc cuộc họp, tắt máy ghi hình, nói với một mình Trịnh Tinh Cung : “Công ty khi nào tuyển dụng mùa thu tiếp tục?”
Trịnh Tinh Cung không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi cái này, lật sổ tay: “Sắp rồi, ngày mười ba tháng này, cũng chính là ngày mốt.”
Hàng năm Hình Yên đều gặp các trường học và ngoài xã hội để tuyển hai nhóm người mới, đều là người tinh anh trong nghề hoặc là năng lực vô cùng giỏi, điều kiện ghi danh hà khắc, nhưng cũng có hàng ngàn đơn xin việc, cuối cùng trải qua tầng tầng sàng lọc giữ lại năm người.
“Thêm một người vào.”
Trịnh Tinh Cung càng ngạc nhiên hơn nữa, năm đó có một quản lí cấp cao của Hình Yên cũng thêm người thân mình vào, sau khi bị Lục Hi biết được trực tiếp đuổi, hôm nay...
Trịnh Tinh Cung xoa mồ hôi trên trán, cảm giác thế giới đều không tin được: “Tổng Giám độc Lục, ngài nói đi.”
“Thẩm Dĩnh .”
…
Lúc Thẩm Dĩnh tỉnh lại, đã là hơn một giờ chiều, cô mở mắt ra một lát mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, hơi sững sờ.
Cô lại ngủ lâu như vậy?
Đôi mắt quét qua băng dính màu trắng trên mu bàn tay, còn có thuốc lạnh lẽo ở bên lạnh, rốt cuộc cũng hiểu được hiện trạng đã xảy ra của mình, cũng nhớ tới Lục Hi buổi sáng thúc giục.
Ánh mắt rơi xuống vị trí trống không bên cạnh, Thẩm Dĩnh xuống giường đi dép xong, sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô rón rén xuống lầu, lầu một cũng không có lấy một bóng người, cô thử dò xét gọi một tiếng: “Lục Hi ?”
Chờ đợi chốc lát, không có người trả lời, chẳng lẽ là đi ra ngoài rồi?
Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt xoay người bước chân chợt dừng lại.
Người đàn ông cả người quần áo bình thừng đứng sau cầu thang, hai tay ôm trước ngực, vẫn ung dung nhìn cô.
Thẩm Dĩnh có chút lúng túng sờ mũi một cái, mỉm cười: “Anh ở nhà à...”
“Tôi ở nhà, em rất thất vọng.” Không phải câu nghi vấn, là câu trần thuật.
Mới vừa rồi phản ứng của cô toàn bộ lọt vào trong mắt Lục Hi , cho rằng không có ai thở phào một hơi, lúc xoay người không kịp che giấu sự giật mình.
Cơ thể Thẩm Dĩnh cứng ngắc đứng tại chỗ, hiển nhiên còn chưa nghĩ ra, nên làm sao để bình tĩnh với người đàn ông trước mặt cùng sống chung dưới một mái nhà này.
Lục Hi mấy bước đã đi tới bên cạnh cô, giơ tay lên muốn thử nhiệt độ trên trán cô, không ngờ mới giơ tay liền bị Thẩm Dĩnh nghiêng đầu né tránh, đôi mắt hẹp nheo lại một cách nguy hiểm, sắc mặt không vui.
Thẩm Dĩnh còn tưởng rằng anh muốn làm gì, nghĩ thầm nên làm sao đền bù một chút, dứt khoát kéo tay anh qua tự đặt lên trán mình.
Hành động này khiến sắc mặt Lục Hi dịu đi mấy phần: “Hạ sốt rồi.”
“Ừ.”
Lại là một hồi trầm mặc, Lục Hi nhìn dáng vẻ cả người căng thẳng của cô, ghét bỏ dời đi tầm mắt, tự đi vào phòng bếp, Thẩm Dĩnh cũng không muốn để anh một mình ở đây, dù sao tối hôm qua mới biết được dáng vẻ nổi giận của Lục Hi , cô cũng không có lá gan đó.
Bọc trên người quần áo ngủ ngồi trên ghế sofa phòng khách, đúng lúc sau buổi trưa ánh mặt trời đang hừng hực, chiếu qua màn cửa sổ màu trắng, rất ấm áp.
Sau khi Thẩm Dĩnh tỉnh dậy vẫn chưa ăn cái gì, ngẩng đầu nhìn về hướng phòng bếp, đúng lúc Lục Hi bưng một nồi đất màu trắng nhỏ đặt vào bàn ăn: “Qua đây ăn cơm.”
Thẩm Dĩnh nháy mắt mấy cái, đi nhanh tới, nhìn thấy cháo rau củ trên bàn ăn cùng ít món phụ: “Cái này, cái này là làm cho tôi sao?”
Lục Hi nâng mí mắt lên, buông hai cái chén sứ xuống: “Tôi đói rồi.”
Hàm ý chỉ là thuận tiện làm cho cô ăn thôi.
Thẩm Dĩnh bỉu môi, cũng không thèm để ý, rửa sạch tay rồi tới ngồi, dù sao có ăn là được.
Mùi cháo rất ngon, mặc dù thanh đạm, nhưng vẫn có kiểu nhàn nhạt thoang thoảng, kết hợp với với món phụ chua ngọt, ăn vào trong dạ dày đều là cảm giác hưởng thụ.
Lục Hi ăn nửa chén nhỏ liền không ăn nữa, Thẩm Dĩnh liếc trộm mấy lần, còn nói là làm cho mình ăn, anh căn bản là không đói.
Lúc thì ở trên giường cưỡng bách cô hành hạ chết đi sống lại, lúc lại giúp cô nấu cháo, người này... Có phải tâm thần phân liệt hay không?
Bất quá nể tình sự chăm sóc của anh, Thẩm Dĩnh vẫn tìm đề tài nói: “Anh vốn biết nấu cơm sao?”
“Ừ.” Lục Hi ngồi ở vị trí chủ, phát ra một giọng mũi.
“Kiểu người siêu cấp nhiều tiền như anh không phải đều mời đầu bếp, mời bảo mẫu sao? Hiếm thấy anh còn có tâm trạng này đó…”
“Tôi không thích người lạ ở trong nhà.”
Tay Thẩm Dĩnh cầm cái muỗng ngừng một lát, nhìn về phía anh: “Bảo mẫu không phải rất bình thường sao?”
Lúc đầu cô và Đoàn Trí Thiên mới vừa kết hôn, chuyện trong nhà cô vẫn chưa làm được gọn gàng ngăn nắp, cũng có dì ở bên cạnh trợ giúp, thỉnh thoảng cô mới đụng tay.
Hỏi xong câu này, Thẩm Dĩnh lại nhìn thấy biểu cảm trong Lục Hi có vẻ cô đơn và đau khổ.
Đau khổ?
Thẩm Dĩnh kinh ngạc, đại ma đầu cũng sẽ đau khổ?