CHƯƠNG 114: LẠI GẶP MÃ THIÊN XÍCH
Con ngươi Thẩm Dĩnh hơi co lại, dường như khi cô nhìn rõ người tới là ai, theo bản năng liền muốn chạy về hướng ngược lại.
Chỉ là sức lực nam nữ khác biệt, dù cô cố gắng toàn bộ sức lực cũng không chạy thoát được người đang đuổi theo phía sau.
Cổ tay bị kéo lại, người bị kéo đến chân tường sau viện, cơ thể bị ném vào tường không chút khách khí, sau lưng truyền đến một cơn đau, Thẩm Dĩnh giãy giụa nhưng không thoát ra được, ánh mắt cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh này, làm phiền thả tôi ra!”
Vốn Mã Thiên Xích còn đang cười, cho dù khoé miệng đang nhếch lên kia không có mấy phần vui vẻ thật sự, nhưng sau khi nghe thấy mấy chữ ‘anh này’ thì nụ cười đó đã hoàn toàn biến mất.
“Trí nhớ cô Thẩm kém thật, nhanh như vậy đã quên tôi rồi.”
Hô hấp Thẩm Dĩnh không ổn định: “Thật ngại quá, có những chuyện không đáng để nhớ thì tôi sẽ không nhớ.”
Nghe vậy, Mã Thiên Xích khẽ xuỳ một tiếng, dáng người gần một mét chín đứng trước mặt cô dường như lấp kín tường, đặc biệt là ánh sáng anh ta mang theo khiến anh ta thật sự cả người đều giống như thấm trong u ám.
“Không đáng nhớ?” Anh ta tiến lại gần, đôi mắt hẹp dài khoá chặt cô: “Tôi không ngại để cô Thẩm nhớ lại lần nữa đâu.”
Sắc mặt Thẩm Dĩnh thay đổi nhanh chóng: “Mã Thiên Xích , rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
Nghe thấy tên mình thốt ra từ miệng cô, sắc mặt người đàn ông hào hoãn đôi chút: “Tôi không muốn làm gì cả.”
“Vậy anh thả tôi ra!”
Mã Thiên Xích nhìn người con gái vì tức giận mà khuôn mặt hơi đỏ, lập tức nổi hứng muốn trêu đùa: “Nếu tôi không thả ra thì sao…”
“Anh!” Thẩm Dĩnh nổi giận, nhìn quanh bốn phía, không thể không nói đây là một nơi ẩn náu tuyệt vời, gần như không có người qua lại, hơn nữa sau viện lại lớn, căn bản không thu hút được sự chú ý.
Cô kinh hãi nhìn anh ta, lúc này mới ý thứcc được người đàn ông này đáng sợ thế nào.
Tức giận dần qua đi, Thẩm Dĩnh bình tĩnh lại vài phần: “Sao anh lại ở đây?”
Lần gặp mặt trước đó quả thật không quá vui vẻ, cho nên xuất hiện đồng thời ở một chỗ cới anh ta cũng sẽ khiến cô nghi ngờ.
“Yên tâm, không phải là tôi theo dõi cô mà tới, chỉ là đúng lúc đi ngang qua.” Lời này Mã Thiên Xích không nói dối nhưng anh ta đến đây không phải đi ngang qua mà là cố ý tới, chỉ là không ngờ lại gặp được cô.
Thẩm Dĩnh nửa tin nửa ngờ, trong lúc giằng co, điện thoại trong túi áo cô vang lên, Mã Thiên Xích lườm cô một cái, hơi buông lỏng một tay cô, tay còn lại vẫn xiết chặt: “Nghe.”
Thẩm Dĩnh liếc mắt khinh thường, có chút run rẩy nghe điện thoại: “Alo?”
“Đến cô nhi viện rồi chứ?” Giọng nói trầm ổn của người đàn ông truyền lại, lập tức khiến người khác an tâm vài phần.
“Ừm, đang ở đây rồi.” Mặc dù Thẩm Dĩnh đang nói chuyện với Lục Hi nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Mã Thiên Xích : “Anh xong việc rồi à?”
Hiển nhiên, Mã Thiên Xích tiến lại gần để nghe cho rõ họ nói cái gì.
“Vẫn chưa, lát nữa còn có một cuộc họp.” Nói xong, phía sau lập tức truyền tới âm thanh thông báo anh bắt đầu họp của thư ký, Lục Hi cũng không dây dưa: “Không sao chứ?”
Vì câu nói này mà lông mày Mã Thiên Xích hơi nhíu lại, hứng thú nhìn cô, muốn biết cô sẽ trả lời thế nào.
Hiển nhiên, Thẩm Dĩnh không để anh ta tò mò quá lâu, gần như không chút do dự trả lời: “Tôi có thể có chuyện gì chứ, anh bận việc trước đi, đừng để mọi người phải đợi, làm việc xong chúng ta lại nói.”
Cô không chỉ không để lộ tẩy, thậm chí còn không quên dặn dò anh vài câu.
Đáy mắt Mã Thiên Xích hiện lên sự hứng thú, ngược lại không ngờ đến cô lại có thể bình tĩnh như vậy.
Cúp điện thoại xong, Thẩm Dĩnh nhìn vào mắt anh ta, đáy mắt hiện lên vài phần chán ghét, đúng vậy, là chán ghét.
Mà Mã Thiên Xích cũng bắt được cảm xúc này rất tốt, người con gái trước mắt với anh ta mà nói rất là nhỏ yếu, anh ta chỉ cần hơi dùng lực một chút liền có thể giết chết cô, nhưng cảm xúc của cô lại rất thú vị, bất khuất kiên cường? Dường như không đủ chính xác, tóm lại đã khơi dậy tính chinh phục của anh ta.
Giây tiếp theo Mã Thiên Xích làm ra một hành động khiến Thẩm Dĩnh sụp đổ.
Anh ta đưa tay nâng cằm cô lên: “Cô Thẩm, cô rất thú vị, nếu như lần đầu gặp mặt là ngoài ý muốn, vậy lần thứ hai, tôi tin rằng là ông trời sắp đặt.”
Thẩm Dĩnh lạnh lùng cong môi: “Anh có bệnh à.”
Mã Thiên Xích cũng không tức giận: “Hy vọng sự thú vị của cô có thể duy trì được mãi, à đúng rồi…”
Nói đến đây, cuối cùng anh ta cũng thả cô ra: “Lời hứa trước đây của tôi với cô vẫn còn hiệu quả, cô cứu tôi một lần, nhất định tôi sẽ giúp cô.”
“Cảm ơn, tôi không cần.”
“Đừng có phủ định hoàn toàn sớm như vậy.” Mã Thiên Xích ngẩn đầu nhìn về nơi xa, sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Dĩnh nhìn bóng lưng người đàn ông đi xa đó, không kiềm chế được trái tim, trực tiếp nhanh chân đi về cửa lớn, nhân viên công tác vẫn đang vận chuyển vật tư, không ai phát hiện ra điều khác thường.
Lòng bàn tay Thẩm Dĩnh đổ một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng cầu nguyện sau này đừng gặp lại người đàn ông này nữa.
…
Ở bên kia, sau khi Lục Hi giải quyết xong chuyện của công ty còn phải đi ăn bữa cơm xã giao với người phụ trách. Người tới là người đứng đầu thành phố Q, tên là Vân Quyết , chức quan rất cao, bốn mươi sáu tuổi, anh tự mình tiếp đãi.
Địa điểm là một câu lạc bộ cao cấp ở thành phố Q, tiêu phí theo chế độ của hội viên, món ăn đầy đủ, trên tầng là căn phòng cao cấp và một vài sàn giải trí khác, là sự lựa chọn hàng đầu của các ông chủ lớn và chính khác, tính bảo mật cực cao.
Nghe nói Lục Hi đến, ông chủ câu lạc bộ đã đích thân ra nghênh đón, để lại một căn phòng tốt nhất cho anh, còn không thu bất kỳ khoản phí nào khác.
Bữa tiệc linh đình của đàn ông đương nhiên không thể thiếu chút tô điểm gì đó, phụ nữ liền trở thành người tiếp khách thường thấy nhất, cho dù không làm gì, có những người này, khi nói đến điều gì lúng túng hay có nặng lời còn có thể điều tiết.
Hai vị trí chủ toạ, Lục Hi và Vân Quyết mỗi người ngồi một bên, bốn năm người còn lại đều là nhân vật có mặt mũi, Vân Quyết biết bản lĩnh Lục Hi không hề nhỏ, đương nhiên cũng sẽ không thờ ơ, bầu không khí người tới ta đi ngược lại lại hoà hợp.
Chỉ là có một người, lại có chút cố ý.
Người phụ nữ tiếp thủ hạ của Vân Quyết , khuôn mặt rất quen thuộc, Lục Hi không chú ý quá nhiều, thậm chí đến cả đuôi mắt cũng lười bố thí, đến khi trong bữa tiệc nghe được giọng nói anh mới nhớ ra, thế mà lại là Thiệu Mộc Giai.
Sóng mắt anh hơi dao động, nhìn về phía cô ta, nhưng không ngờ ánh nhìn này lại bị hiểu lầm, cho rằng anh có ý với Thiệu Mộc Giai.
Những người ngồi đây đều là cáo già nên đương nhiên không ai vạch ra, chỉ là đồng loạt chú ý tới.
Thiệu Mộc Giai ban đầu còn đứng ngồi không yên, sau đó cũng từ từ thả lỏng, trong lòng nghĩ đàn ông chỉ cũng vậy thôi, vì để có được tin tức Lục Hi đi công tác mà cô ta đã mất không ít tiền cho thám tử tư, cơ hội này cô ta nhất định không thể từ bỏ.
Nghĩ như vậy, Thiệu Mộc Giai không tự chủ đưa tay vào trong túi, sờ đến một vật cứng rắn, là thuốc mê cô ta đã chuẩn bị từ trước.
“Tiểu Thiệu, uống rượu đi, ngây ra đó làm gì!” Một người đàn ông nhắc nhở cô ta.
Thiệu Mộc Giai nhanh chóng nâng ly rượu, sắc mặt mang theo nụ cười đáp lời người xung quanh, tầm mắt lại vô tình hay cố ý liếc về phía Lục Hi.
Lục Hi cụp mí mắt, lạnh lùng xuỳ một tiếng, đẩy ghế ra sau: “Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Nói xong, anh xoay người ra ngoài, nhưng lại không nhà vệ sinh trong phòng bao.
Đáy mắt Thiệu Mộc Giai hiện lên một tia sáng, tay nắm ly rượu cũng không khỏi nắm chặt, cơ hội, cuối cùng cũng đến!